Mặc dù đã xác định nhưng trong lòng em vẫn ngổn ngang quá. Không biết khi nào mới có thể vượt qua và trở về cuộc sống như ngày đầu, bởi đối với em, anh đã từng là người mà em muốn gắn bó cả đời.
Yêu nhau đến nay là năm thứ 2, em hiểu bạn trai của mình là người thế nào. Anh đối xử với em và cả gia đình em rất tốt. Bạn trai em làm lập trình công nghệ thông tin, lương của anh mỗi tháng được tầm 20 triệu. Tiếng là lương khá nhưng có tháng nào anh để ra được đâu. Cứ phải gửi về cho bố mẹ và em gái ăn học, rồi đôi khi còn cho em tiền tiêu vặt, vì lương kế toán của em cũng chỉ được có 7 triệu thôi.
2 năm yêu nhau, anh cũng đã qua lại với nhà em nhiều lần. Những lần mẹ em ốm, bố em nằm viện, tất cả đều một tay anh lo liệu thủ tục và giấy tờ. Chứ em con gái, nhà lại neo người nên có biết làm đâu.
Năm ngoái bố em phải mổ tim, em chạy vạy khắp nơi mà vẫn thiếu gần trăm triệu. Lúc đó, bạn trai em đã không ngần ngại bán chiếc xe máy của mình và vay mượn thêm để bố em đủ tiền vào phòng mổ. Sau này, nhìn thấy anh cứ đi làm bằng xe buýt mà em xót xa lắm. Lúc ấy em còn nghĩ, trên đời này, chắc chỉ có anh mới tốt với em và gia đình như vậy.
Quen nhau một thời gian, em cũng có ý định muốn về nhà anh chơi. Thế nhưng anh cứ lưỡng lự rồi bảo khi nào phù hợp mới đưa em về. Cho đến lần này, em tạo áp lực quá, anh mới đưa em về nhà ra mắt.
Trên xe, anh bảo với em rằng nhà mình nghèo, không giống những gì mà em tưởng tượng. Em còn gạt đi và nói bản thân đã tự làm tư tưởng cho mình trước nên thấy vậy là bình thường.
Nhưng không, nhà anh nghèo một cách quá đáng. Căn nhà thì lụp xụp, đến nhà vệ sinh cũng không có, thậm chí chẳng có lấy một cái bếp ga để thuận tiện cho việc nấu nướng. Còn mẹ anh thì nằm một chỗ, tháng nào cũng ngốn cả chục triệu tiền viện phí.
Trở về nhà, em nghĩ đến mà thất vọng quá. Em rất yêu anh, nhưng mà không thể hầu hạ mẹ anh, càng không muốn bố mẹ em xấu hổ khi có nhà thông gia quá nghèo nàn. Có lẽ anh biết em muốn ngãng ra nên đã nhắn tin hỏi. Và em thừa nhận, đồng thời em còn nói lời chia tay nữa.
Bạn trai em không níu kéo, anh còn bảo thất vọng và không nghĩ em là con người vật chất. Còn em thì vừa thấy tiếc nuối, vừa thấy mình làm vậy là đúng. Thà đau khổ bây giờ còn hơn đau khổ cả đời phải không các chị?
Theo Nhã Hân (Helino)