Hôm nay là tròn một tháng tôi và anh chia tay. Trong lòng tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Dù gì cũng tình đầu của nhau, đâu phải nói bỏ là bỏ ngay được.
Tôi sinh ra đã có đôi mắt nhỏ hơn mọi người. Mắt tôi vừa nhỏ lại dài và không có mí nào nên nhìn cứ như đường chỉ kẻ trên mặt. Mỗi khi tôi cười là tôi chẳng thấy thứ gì nữa cả.
Năm tôi 22 tuổi, mẹ tôi có nói sẽ đưa tôi đi cắt mí mắt, xăm lông mày để nhìn có nét hơn. Tôi không chịu. Một phần vì tôi sợ đau, một phần vì tôi sợ biến chứng sau này. Dù gì thì đôi mắt của chính mình vẫn cứ là hơn.
Mà cũng lạ, bạn bè tôi cũng khuyên tôi đi cắt mí mắt. Lúc ấy, tôi vẫn chưa có nổi một mảnh tình vắt vai. Mấy người cứ hay đùa là do mắt tôi xấu quá nên chẳng đàn ông con trai nào thích. Tôi cười cười, tôi tin nếu thật lòng yêu tôi thì đôi mắt không phải là rào cản.
24 tuổi, tôi quen người yêu tôi bây giờ. Chúng tôi gặp nhau trong một dịp hội thảo các chi nhánh công ty cuối năm. Anh cũng là người con trai đầu tiên chủ động xin số điện thoại, chủ động nhắn tin, gọi điện cho tôi.
Thời gian đó tôi sống hạnh phúc lắm. Lần đầu tiên tôi được theo đuổi bởi một người con trai. Lần đầu tiên tôi biết đến cái nắm tay, cái ôm hôn nó có hương vị thế nào. Cứ thế tôi chìm vào tình yêu của anh. Đôi lần tôi hỏi anh có thấy mắt tôi xấu không? Anh nói anh ấn tượng bởi chính đôi mắt khi tôi cười. Khuôn mặt tôi đặc biệt bởi chính đôi mắt ấy. nghe những lời nói đó, tôi đã rất hạnh phúc. Tôi tin rằng chúng tôi sinh ra là để cho nhau.
Cho đến khi anh dẫn tôi về ra mắt thì mọi chuyện thay đổi hẳn. Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, mẹ anh đã tỏ vẻ không ưng. Ngay cả một tiếng hỏi thăm mẹ anh cũng không nói được. Người yêu tôi an ủi, nói rằng mẹ anh tính khí thất thường như vậy, đến bố con anh còn sợ huống chi tôi. Tôi tin anh và nghĩ rằng rồi tôi sẽ khiến bà thích tôi.
Để lấy lòng, tôi thường xuyên đến nhà anh chơi. Lần nào đến tôi cũng mua theo thứ này thứ nọ để tặng bố mẹ anh. Bố anh có vẻ thích tôi nên ông đón tiếp tôi khá nồng nhiệt. Nhưng mẹ anh thì không như thế, bà cau có, khó chịu thấy rõ.
Tôi tìm cách nói chuyện với bà mãi không được. Một lần, tôi đến vào giờ nấu cơm trưa. Thấy mẹ anh nấu nướng dưới bếp, tôi cũng chạy xuống phụ giúp và trò chuyện. Không ngờ, mẹ anh cắt ngang lời tôi nói bằng một câu mà đến giờ nghĩ lại tôi vẫn còn ức: “Thôi con ra ngoài kia ngồi cho bác nhờ, con không nhìn thấy gì, cắt vào tay lại khổ bác".
Tôi tự ái vì câu nói đó nên bỏ về. Mắt tôi nhìn rõ ràng, chỉ nhỏ thôi chứ có phải mù đâu mà không thấy. Mẹ anh lại được cớ bắt anh chia tay tôi vì cho rằng tôi không hiểu lễ giáo. Chúng tôi dùng dằng được vài tháng. Rồi tháng trước, anh nói: “Hay là em đi cắt mí mắt đi rồi chúng ta cưới”.
Đó là lần nói chuyện cuối cùng của chúng tôi. Ai cũng trách tôi cạn nghĩ khi chia tay anh mà không đi cắt mí mắt. Thật sự thì tôi không hối tiếc nhưng tôi bắt đầu phân vân. Liệu tôi có nên làm theo lời khuyên của mọi người không?
Theo T.N.O (Helino)