Tôi tốt nghiệp đại học, làm công ty nước ngoài, yêu sự mạo hiểm và thử thách; anh chưa tốt nghiệp phổ thông, thu nhập vỏn vẹn lo cho mình.
Tôi 29 tuổi, ngoại hình ở mức bình thường (không xấu), cũng nhiều người khen có duyên, công việc ổn định, thu nhập mỗi tháng khoảng 20 triệu, ngoài ra tôi còn có một công việc kinh doanh riêng (nghề tay trái). Nói chung cuộc sống của tôi không có khúc mắc gì ngoài chuyện tình duyên trắc trở. Mối tình đầu của tôi là hồi đại học năm thứ 3, nhưng cũng chỉ kéo dài được 10 ngày vì lý do anh ta đòi hỏi chuyện đó tôi không đồng ý nên anh ta chủ động chia tay. Năm thứ 5 đại học tôi lại quen một anh, mới đầu cũng chỉ là bạn bè, sau đó anh gặp một biến cố lớn trong chuyện làm ăn, tinh thần rất suy sụp nên tôi cũng hay hỏi han động viên rồi nảy sinh tình cảm từ lúc nào không biết. Lúc ấy tôi đã ra trường đi làm, còn anh di chuyển đến một tỉnh xa để làm ăn nên chúng tôi rất ít gặp nhau. Hàng ngày vẫn liên lạc thường xuyên qua điện thoại, tính ra từ khi yêu số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, đó là những lần tôi đi công tác chứ anh cũng chưa bao giờ về.
Ảnh minh họa |
Rồi một lần cũng nhân chuyến đi công tác tôi qua thăm anh, lúc này anh đã mở được một cửa hàng nho nhỏ và có ý mời tôi hùn vốn làm ăn, vốn bản tính thích kinh doanh nên tôi đồng ý, một phần cũng vì muốn giúp anh chút vốn. Sau khi về tôi chuyển cho anh một số tiền khá lớn (so với một sinh viên mới ra trường), vì tin tưởng nên chúng tôi cũng không có giao kèo hay giấy tờ gì cả. Anh hứa mỗi tháng sẽ trả lợi nhuận cửa hàng cho tôi theo kiểu cổ phần. Tôi làm tất cả vì niềm tin chứ cũng không thể giám sát được anh làm ăn thế nào. Rồi anh cũng trả tiền cho tôi đều đặn được khoảng 3 tháng đầu, đến tháng thứ 4 thì bắt đầu có trục trặc, anh không chuyển tiền cho tôi nữa và cũng không có một lời giải thích gì, liên lạc với tôi ít hơn. Sau vài lần như vậy tôi gặng hỏi thì anh nói thật là đã mang số tiền của tôi cho người khác vay và giờ không đòi được. Cùng lúc đó có một phụ nữ chủ động liên lạc với tôi, nói chị ta đã sống với anh như vợ chồng gần 2 năm qua và đang có thai được 3 tháng. Thực sự giờ tôi không nhớ cảm giác của mình lúc đó là thế nào nữa, chỉ nhớ nó rất tồi tệ. Chuyện này tôi giấu gia đình nên tuyệt nhiên cũng không dám nói với ai, chỉ âm thầm một mình giải quyết.
Sau mối tình thứ 2 đầy sóng gió tôi còn suýt bị lừa bởi một người đàn ông đã có vợ. Trải qua những va vấp, tôi không còn là cô sinh viên ngây thơ mới ra trường nữa mà cuộc sống đã dạy cho tôi nhiều bài học quý giá. Ngoảnh lại thì tuổi thanh xuân đã vụt trôi qua, tôi trở nên chai lỳ cảm xúc, khép lòng mình và không yêu ai nữa để tập trung vào công việc. Rồi mọi thứ lại diễn ra như định mệnh, tôi quen anh, người đàn ông thứ 3 có ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi mà tôi phải viết lên tâm sự này. Cách đây 2 năm chúng tôi quen nhau, đúng ra là đi lướt qua nhau và chào hỏi dăm 3 câu chuyện rồi thôi, kể từ đó không gặp lại lần nào. Do mải mê công việc nên tôi cũng quên luôn, để rồi sau đó một năm chúng tôi lại tình cờ gặp nhau, người ta nói có duyên sẽ gặp lại có lẽ là đúng. Lần này chúng tôi nói chuyện cởi mở hơn, có lẽ từ rất lâu rồi tôi mới lại mở lòng với một người đàn ông. Chúng tôi chính thức yêu nhau sau 6 tháng gặp lại.
Anh là một người tốt tính, hiền lành, chu đáo và sống rất có trách nhiệm, ở bên anh tôi luôn có cảm giác an toàn và quan trọng hơn là rất yêu tôi. Có lẽ anh là người thật lòng và yêu tôi nhất từ trước đến nay, với những kinh nghiệm và sự nhạy cảm của một người con gái tôi cảm nhận được điều đó. Còn tình cảm của tôi dành cho anh là gì cũng không rõ, đó là sự rung động, cảm mến, nhưng nó không còn cuồng nhiệt, bất chấp như mối tình thứ 2. Lúc nhận lời yêu anh tôi có nói trước là yêu thì cứ yêu thôi, không hứa hẹn gì cả. Anh đồng ý tất cả yêu cầu của tôi, luôn ở bên chăm sóc tôi và không đòi hỏi gì. Giờ đây chúng tôi đã yêu nhau được hơn một năm, tôi vẫn giữ gìn bản thân trong trắng và anh tôn trọng tôi. Anh cũng có vài lần hỏi tôi chuyện đám cưới vì cả hai cũng nhiều tuổi rồi (anh hơn tôi 5 tuổi) nhưng tôi cứ ngần ngừ. Tôi hoàn toàn hài lòng về bản chất con người anh nhưng chỉ có một điều làm tôi băn khoăn day dứt khi tiến tới hôn nhân đó là chúng tôi khác xa nhau về trình độ và quan điểm sống. Tôi tốt nghiệp đại học trường top, làm ở công ty nước ngoài, yêu thích sự mạo hiểm và thử thách; còn anh thậm chí chưa tốt nghiệp phổ thông, thu nhập của anh chỉ vỏn vẹn lo được cho bản thân, nhưng anh lại luôn bằng lòng với cuộc sống như vậy. Ngoài giờ làm việc thì buổi tối hoặc cuối tuần anh ngủ, chơi game, tham gia vào mấy hội trên mạng xã hội, trong khi tôi bận đến mức thiếu cả thời gian ngủ.
Tôi cũng vài lần khuyên bảo anh cùng mình tham gia công việc kinh doanh riêng mà tôi đang làm, ban đầu anh hào hứng nhưng chỉ được lúc đầu. Tôi không muốn sau này lấy nhau về tôi phải gánh vác kinh tế cả gia đình, mặc dù bản thân có khả năng làm được điều đó. Tôi cần một người chồng ít ra phải lo được cho gia đình và con cái. Giờ chia tay anh tôi cũng không nỡ vì bản thân nặng lòng, tôi trân trọng tình cảm của anh và cũng sợ sau này không biết còn gặp được ai sẵn sàng yêu và chăm sóc tôi như anh nữa không. Còn đi tiếp thì tôi thấy tương lai như đánh một canh bạc. Tôi đã qua rồi cái thời tưởng có thể chết vì tình ái, nên trước khi bước vào cuộc sống hôn nhân muốn dùng lý trí để suy nghĩ vấn đề thấu đáo. Mong bạn đọc cho tôi lời khuyên chân thành nhất.
Độc giả Vân
Theo VnExpress.net