Tôi tự nhận mình là người đa sầu đa cảm. 8 năm trước tôi chia tay mối tình đầu tuy chỉ kéo dài 6 tháng nhưng không rõ mình đã sống trong u buồn và đau khổ bao nhiêu lâu mới nguôi ngoai được. Suốt 8 năm tôi sợ hãi, không dám yêu ai, sợ một lần nữa phải sống trong nỗi buồn tan vỡ. Thế rồi em xuất hiện, em kém tôi 10 tuổi, chủ động nói chuyện với tôi, sự nhí nhảnh của em làm cho tôi vui vẻ, yêu đời hơn hẳn. Gần như tôi có thể nói chuyện với em cả ngày không chán. Tình cảm trong tôi cứ thế hình thành, yêu em lúc nào không hay. Em liên tục trêu đùa tôi rằng: "Anh yêu em rồi phải không", như thể em cũng có tình cảm với tôi vậy. Dù rất muốn thổ lộ nỗi lòng nhưng tôi chưa dám khẳng định tình cảm của mình nên chưa dám nói.
Đời lắm trớ trêu, em mới 19 tuổi, tôi không bao giờ nghĩ em từng có chồng và một con gái 2 tuổi. Khi biết sự thật (do tôi vô tình phát hiện chứ không phải em nói) tôi sốc vô cùng, suýt bật khóc dù bản thân gần 30 tuổi, cảm giác như bị lừa dối, phản bội vậy. Không hiểu sao khi nói chuyện với em về chuyện em từng có chồng, biết được em phải trải qua những ngày tháng đau khổ của cuộc hôn nhân đó tôi lại thấy thương nhiều hơn, muốn chăm sóc cho em. Tôi tha thứ việc em giấu tôi là từng có chồng con. Chúng tôi chính thức yêu nhau sau một tháng tôi phát hiện ra sự thật đó. Chúng tôi đã có những khoảng thời gian rất hạnh phúc, những ước mơ về một gia đình bé nhỏ dù biết sẽ không dễ gì để gia đình hai bên đồng ý chuyện này. Tôi cứ nghĩ gia đình ngăn cản nhưng chỉ cần 2 người yêu nhau sẽ có cách để vượt qua, nào ngờ hạnh phúc ngắn chẳng tày gang.
Gia đình hai bên còn chưa kịp biết để phản đối mà em đã thay đổi. Yêu nhau được 3 tháng em viện lý do công việc, chăm con, không còn thời gian nói chuyện với tôi nữa (trước đó em đâu có như vậy). Cả ngày thậm chí em không nói chuyện với tôi câu nào, gọi điện rất ít khi nghe máy. Tôi cảm nhận được sự lạnh nhạt, hờ hững của em. Dù nhiều lần cố gắng nói cho em hiểu cảm giác đó nhưng tôi thấy không có gì tiến triển. Tôi như bị bỏ rơi, cô độc trong chính tình yêu của mình dù trong lòng còn rất yêu em nhưng vẫn phải cất lời chia tay. Dường như chỉ chờ có thế, em không cần phải suy nghĩ nhiều đã đồng ý luôn. Tôi lại càng không hiểu vì sao đồng ý chia tay rồi em lại nhắn tin cho tôi nhiều hơn trước, gọi điện cho tôi như thời chúng tôi mới quen nhau vậy. Từ sâu trong lòng tôi vẫn yêu em, đề nghị được quay lại, em quyết không gặp, không đồng ý, nói không muốn nghe lời chia tay từ tôi nữa, cạn yêu thương rồi, không còn cảm giác với con trai. Tôi có cảm giác như thể em đang trách móc tôi vậy.
Sau nhiều lần tôi muốn gặp em để nói mình không muốn chia tay, vẫn muốn cùng em thực hiện những mong ước còn dang dở nhưng em từ chối. Gần 2 tháng chúng tôi không gặp và nói chuyện với nhau nhưng trong tôi chưa giây phút nào thôi nghĩ về em, thôi lo lắng cho em. Tôi rất buồn và đau khổ, 29 tuổi rồi, gia đình mong ngóng tôi lập gia đình, không còn thời gian 8 năm để nguôi ngoai chuyện cũ một lần nữa. Tôi không muốn đến với người sau mà trong lòng còn nhớ đến người cũ. Xin mọi người cho tôi lời khuyên, có cách nào điều trị tâm lý để sớm vượt qua được những chuyện đau buồn này? Làm ơn hãy giúp tôi.
Theo Luân (VnExpress.net)