Tôi ly hôn người chồng ngoại tình cho tim mình sống lại với yêu thương. Tôi yêu chân thành và xứng đáng được thương yêu và trân trọng. Ly hôn không phải là chết mà là mở một cánh cửa với những trải nghiệm tuyệt diệu hơn.
Tôi quen và yêu anh trong trường đại học. Yêu, cũng đắn đo nhiều thứ nhưng cuối cùng vẫn là yêu, trong sáng và tinh khôi, không toan tính. Chúng tôi kết hôn khi anh vừa đi tu nghiệp ở nước ngoài về. Ngày cưới thiếu thốn, khó khăn biết bao nhiêu, tất cả bắt đầu từ hai bàn tay trắng. Khi tôi sinh con trai đầu lòng cũng là lúc anh lên đường theo đuổi tiếp việc học hành của mình. Tôi không dám nhận là nuôi anh ăn học, nhưng tấm bằng tiến sĩ mà anh có hôm nay đều thấm mồ hôi và cả nước mắt của tôi. Tôi chưa bao giờ đòi hỏi anh điều gì ngoài một yêu cầu: "Tình yêu có thể không kéo dài mãi mãi, đến lúc nào đó hai ta có thể hết yêu nhau, anh sẽ yêu người khác, không còn là em. Nếu có ngày đó, chỉ cần anh nói với em một câu, ta sẽ chia tay, bình yên và tôn trọng. Em sẽ không làm khó anh, chỉ xin đừng lừa dối nhau".
Yêu cầu duy nhất đó anh không làm được. Tôi cũng lờ mờ nhận ra khi còn chung sống với anh, nhưng vì bản tính chịu đựng cùng tuổi thơ của hai con mà tôi chấp nhận điều đó. Đến một ngày, người họ hàng gần của anh gặp tôi với vẻ mặt đầy thương hại nói rằng anh đã phản bội tôi. Anh còn trơ trẽn thừa nhận sự thật là không chỉ một cô mà còn vài cô khác nữa. Tôi không còn quan tâm những gì anh nói, chỉ mong thoát khỏi con người không còn chút liêm sỉ này. Tôi tưởng sẽ hận thù anh đến cuối đời vì thanh xuân của mình đã bị đánh cắp, nhưng rồi thương yêu đã trở lại. Người ấy xuất hiện nhẹ nhàng như cơn gió đầu đông, cuốn đi tất cả những oán trách hận thù trong tôi. Yêu thương và tha thứ chưa bao giờ là muộn. Cuộc sống vẫn luôn tươi đẹp như nó vốn có.
Theo Tú (VnExpress.net)