Ngày đám cưới, ai cũng trầm trồ khen ngợi chúng tôi là đôi trai tài gái sắc. Tôi thấy mình thực sự may mắn khi cuối cùng, hai đứa cũng đi đến đám cưới.
Thế nhưng mọi niềm hào hứng và hạnh phúc trong tôi bắt đầu lắng xuống kể từ em về làm dâu. Ngoài việc chăm chút bản thân sao cho thật hấp dẫn và bắt mắt, vợ tôi không biết làm một công việc gì cho nhà chồng. Em lơ là chuyện bếp núc, không dọn dẹp nhà cửa mà chỉ mãi làm đẹp cho bản thân. Bao nhiêu bữa cơm gia đình do em tự tay chuẩn bị đều là thức ăn mua sẵn ở quán mang về dùng. Thấy con dâu như vậy, mẹ tôi chạnh lòng và buồn bã.
Nhiều lần tôi khuyên em nên bớt thời gian vào việc cá nhân để chăm lo cho gia đình, em chỉ khóc bù lu bù loa và nói tôi không thông cảm cho công việc của em.
Vợ tôi nói: "Em làm cho công ty nước ngoài, vẻ ngoài rất quan trọng nên em không muốn dính vào chuyện sinh nở đâu". (Ảnh minh họa) |
Chuyện đó chẳng đáng là gì so với việc lấy nhau đã một thời gian mà chúng tôi vẫn không có em bé. Nhiều lúc thắc mắc với vợ, em chỉ chau mày và bảo là ông trời chưa thương nên chưa cho lộc con cái. Tôi đã cùng vợ đến nhiều bệnh viện để kiểm tra, kết quả bác sỹ đều nói là hai đứa bình thường. Vì thế tôi luôn tin tưởng chuyện con cái là điều tất nhiên sẽ đến chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Một lần đi làm về, tôi tình cờ thấy vợ ghé vào một tiệm thuốc. Nghĩ em chắc bị bệnh nên tôi cố gắng chạy nhanh đến chỗ em để hỏi thăm tình hình. Lúc đó, vợ tôi vừa ra khỏi tiệm thuốc. Nhìn thấy tôi, em xanh xám mặt mày và run sợ. Em bảo rằng bị nhức đầu nên muốn mấy viên thuốc giảm đau. Sau đó, chúng tôi cùng chạy xe về nhà.
Đêm ấy, vì lo lắng cho sức khỏe của vợ nên tôi khuyên em lên phòng nghỉ ngơi, tự tay nấu cháo và xoa bóp đầu cho cô ấy. Nhìn vợ rưng rưng cảm động và nói: “Con mình sau này cũng giống anh thì em sẽ hạnh phúc lắm đấy!”.
Mấy ngày sau, vừa đi làm về thì mẹ tôi bảo bị đau bụng. Tôi vội vàng chạy lên phòng tìm ít thuốc và lo dầu để bà xoa. Lúc ấy vợ tôi đang tắm nên tôi phải tự tìm.
Khi mở tủ đựng đồ cá nhân để lấy mấy vỉ thuốc, tôi tình cờ phát hiện có rất nhiều hộp thuốc tránh thai khẩn cấp đựng trong một bọc ni lon đen. Vì hồi chưa cưới, có mấy lần quan hệ xong thấy em dùng đến loại thuốc này nên tôi nhớ rất rõ hình dáng cũng như tác dụng của nó.
Mong ước có một đứa con sao lại khó khăn đối với tôi như vậy chứ? (Ảnh minh họa) |
Thực sự lúc ấy tôi rất tức giận nên ném ngay mấy vỉ thuốc tránh thai xuống nền nhà rồi chạy đến gõ cửa phòng tắm của vợ chất vấn chuyện ấy.
Trông thấy tôi giận dữ, em chỉ khóc lóc và chắp tay xin lỗi rối rít: “Em biết em sai rồi nhưng anh phải hiểu cho tính chất công việc của em chứ! Em làm cho công ty nước ngoài, vẻ ngoài rất quan trọng nên em không muốn dính vào chuyện sinh nở đâu”.
Bao năm qua, tôi đã mong ngóng, ao ước từng ngày để nghe thấy tiếng khóc của con trẻ trong ngôi nhà này. Vậy mà em lại muốn giữ gìn nhan sắc và địa vị công ty mà không hề màng đến thiên chức làm mẹ. Hóa ra vợ tôi coi trọng hình thức bản thân và công việc còn hơn là con cái.
Bao nhiêu người phụ nữ ngoài kia khao khát một lần làm mẹ còn không được. Vậy mà em lại tự mình buông bỏ đi thiên chức cao quý ấy. Tôi thực sự không hiểu trong đầu óc vợ mình đang suy nghĩ cái gì mà lại hành động như thế.
Sau hôm ấy, tôi đã đuổi em về bên ngoại để suy nghĩ tất cả mọi chuyện. Tôi không thể chấp nhận được việc ngu xuẩn mà vợ mình đang làm. Mong ước có một đứa con sao lại khó khăn đối với tôi như vậy chứ?
Theo aFamily.vn/Trí thức trẻ