Đã 6 tháng trôi qua kể từ khi tôi tỉnh dậy sau cơn hôn mê kéo dài 3 năm do một lần phẫu thuật khối u não. Khi tôi tỉnh lại được, cả gia đình vui mừng, hạnh phúc đến bật khóc và anh là người vui mừng hơn ai hết.
Anh là mối tình đầu của tôi, quen nhau từ thời sinh viên. Chúng tôi đều thuộc tuýp người hiện đại và văn minh, thích cuộc sống lành mạnh và cư xử lịch sự. Khi cãi nhau, chúng tôi không bao giờ dùng những từ ngữ nặng nề để sỉ vả hay trợn mắt lên với đối phương. Cả hai đều chia sẻ sòng phẳng những gì hài lòng và không hài lòng ở mỗi người trên cơ sở xây dựng để tốt đẹp hơn mỗi ngày.
Chúng tôi thích xưng bằng tên vì anh bảo muốn mãi nhớ tên tôi cho đến khi già. Lúc đó tôi đã nghĩ trên đời này có rất nhiều người và mình lại gặp được người hoà hợp đến vậy. Chúng tôi đồng điệu về tâm hồn, lý tưởng sống, quan điểm gia đình và cả đạo đức nên mới gắn bó được khá lâu. Tất nhiên, cũng có phần tính cách và sở thích không hợp, quan trọng là cả hai đều hiểu sự khác biệt và tôn trọng không gian cá nhân của đối phương, nên mọi tranh chấp đều được giải quyết. Lúc đó chúng tôi đã nghĩ đến kết hôn nhưng tôi thấy sự nghiệp của cả hai chưa ổn định nên bảo chờ.
Sau khi tỉnh dậy, anh đến bên tôi khóc và nói "Anh đã chờ được kỳ tích xảy ra rồi". Tôi mất hơn 6 tháng tập đi lại, nói chuyện và học cách sinh hoạt cá nhân. Thời gian đó, anh luôn cổ vũ tinh thần tôi. Giờ tôi hoạt động gần như ổn hoàn toàn. Ba tháng gần đây, tôi cảm thấy không còn hiểu hoặc không kịp hiểu anh nữa. Anh thay đổi rất nhiều. Anh ăn được cay, hành hoặc bơ, uống rượu bia - những thứ trước đây anh không hề thích. Anh không còn chơi piano và cũng không thích nấu ăn ở nhà, đôi khi lại to tiếng với người khác. Tôi biết giờ công việc anh ổn định và nhiều nên việc thay đổi sở thích, thói quen cũng là bình thường. Nhưng điều quan trọng là tôi không còn cảm nhận được sự liên kết giữa mình và anh. Tôi đã cố gắng gần gũi và quan tâm anh để nối lại sự liên kết đó.
Một hôm, tôi bất ngờ lên nhà anh, vô tình thấy anh và cô bạn thân của cả hai chúng tôi đang nói chuyện, có nhắc tới "có lỗi với cô ấy". Tôi đứng khuất mặt để nghe câu chuyện. Anh nói có lỗi với tôi, anh và cô bạn đó nên dừng lại, đừng đi quá xa và tổn thương tôi vì tôi không có lỗi. Tôi nín lặng và chảy nước mắt, không thể ngờ mối quan hệ này lại có thể xảy ra, vì tôi từng nghĩ nếu có người khác, chắc sẽ là tôi chứ không bao giờ là anh. Cô bạn xin lỗi anh, nói thấy có lỗi với tôi và tôn trọng quyết định của anh nhưng vẫn yêu anh. Đột nhiên anh tát vào má mình liên tục và nói mình khốn nạn, làm khổ hai người phụ nữ. Rồi họ ôm nhau khóc. Tôi đi về trong im lặng và suy nghĩ đến mất ngủ.
5 giờ sáng, tôi ra biển hét lên giải tỏa cảm xúc. Ngồi suy nghĩ, tôi hiểu ra nhiều vấn đề trong mối quan hệ của cả hai. Thực ra, lỗi không hoàn toàn nằm ở anh. Mẹ tôi kể trong 3 năm tôi hôn mê, anh thường xuyên đến thăm, chơi đàn, đọc sách và tâm sự cuộc sống hàng ngày với tôi. Anh cũng giúp đỡ kinh phí chữa trị cho tôi. Không biết anh khóc và đau khổ bao nhiều lần khi thấy tôi mãi nằm đó. Mẹ tôi nhiều lần khuyên anh hãy quên tôi và quen người mới nhưng anh cố chấp. Em trai anh kể, thời gian đó, công việc của anh không thuận lợi. Tuy nhiên, anh đã thành công và có sự đồng hành của cô bạn đó. Tôi nghĩ họ đã có sự chia sẻ, thấu hiểu trong công việc và cuộc sống khi khó khăn nên rung cảm là điều dễ xảy ra.
Cô bạn đó tốt, không phải kiểu người muốn chen vào mối quan hệ của người khác. Cô ấy sống rất thẳng thắn và khá mạnh mẽ. Ba chúng tôi biết nhau khá rõ và có những nhiệt huyết mạnh mẽ của tuổi trẻ.
Tôi yêu anh, nhưng tôi lại nghĩ nếu mình giữ anh lại có phải quá ích kỷ hay không. Kể từ khi phát hiện ra sự thật đã gần 3 tuần trôi qua, nhưng tôi vẫn chưa biết phải đối diện với mọi chuyện ra sao. Tôi chỉ lấy lý do để tránh gặp anh, nhưng thực sự tôi rất đau khổ, không biết phải làm sao. Xin mọi người cho tôi lời khuyên
Theo PV (VOV.VN)