Cưới nhau được 2 năm có lẻ nhưng chưa bao giờ mẹ chồng đối xử với tôi như 1 con người. Trong mắt bà, tôi chỉ như 1 đứa osin về giúp việc nhà kiêm luôn việc đẻ thuê, không hơn không kém. Nguyên nhân thì cũng chẳng phải tôi vô dụng, vụng về hay xấu xí gì, đơn giản tôi nghèo!
Cũng không đúng, tôi làm 1 tháng cũng kiếm được 25 triệu, thế nên chính xác hơn lý do mẹ chồng căm ghét và coi thường là do bố mẹ tôi nghèo. Hơn nữa, bố mẹ tôi lại là nông dân quê mùa, nên mẹ chồng cảm thấy không môn đăng hộ đối. Trong thâm tâm bà luôn cho rằng tôi mồi chai con trai bà.
Mẹ chồng đi đâu cũng đòi mua quà quê về ăn cho sạch sẽ và đảm bảo, thế nhưng hễ bố mẹ tôi gửi lên là y như rằng chê ỏng chê eo: "Mấy cái đồ ra ngoài chợ vài chục bạc mua cả ổ. Bảo mẹ cô không cần mang biếu để lấy lòng đâu!". Tôi nghĩ mà uất ức, sau lần ấy dù mẹ tôi có thuyết phục thế nào tôi cũng không mang lên nữa. Bản thân tôi có phải chịu khổ 1 tí cũng không sao, nhưng tôi cực kỳ ghét mẹ chồng coi thường và nói xấu gia đình tôi.
Sau lần đó, mẹ chồng lại càng ghét tôi hơn. Bà lẳng lặng cho người giúp việc cũ nghỉ, thay vào đó sai tôi làm hết tất cả việc nấu nướng, quét dọn, giặt giũ trong nhà. Thử tượng tượng xem, căn biệt thự 3 tầng với cả chục phòng ngủ, 1 tuần bà bắt tôi lau dọn tổng thể 2 lần thì sức đâu tôi chịu nổi. Tôi có nghỉ việc công ty để làm cũng không xong chứ đừng nói vẫn phải kiếm tiền như hiện nay.
May mắn có Khương cũng bênh vợ, gay gắt đáp trả: "Mẹ còn như thế nữa thì con ra ở riêng đấy. Vợ con còn phải đi làm chứ, mẹ cho người giúp việc quay trở lại đi".
Lúc đó, mẹ chồng tôi mới nhân nhượng, thuê lại giúp việc nhưng với điều kiện tôi phải đi làm về đúng giờ lo chuyện cơm nước sáng tối. Tôi cũng vâng dạ và nghe theo thôi vì không muốn Khương khó xử.
Nhưng càng về sau, tôi cảm thấy càng không thể chịu đựng được nữa. Hơn 1 lần tôi thuyết phục chồng ra ngoài sống riêng, nhưng anh lại lần nữa mãi vì chưa đủ tiền: "Mình ở tạm 1 thời gian đã, tích cóp được thêm tiền vợ chồng mình mua hẳn căn tử tế nhé vợ. Chứ mua nhà giờ lại phải đi vay mượn nhiều..."
Tôi nghĩ, thôi đã cố nhịn được ngần ấy thời gian rồi, thêm chút nữa vậy. Nhưng mẹ chồng tôi đúng là càng ngày càng quá quắt. Nhất là khi biết tin tôi mang thai bé gái, bà lại càng hành tôi nhiều hơn. Đã bầu bí mệt mỏi, mẹ chồng lại sai liên mồm, tôi hạ quyết tâm sẽ không nhẫn nhịn thêm 1 lần nào nữa.
Hôm vừa rồi, nhà tôi có đám giỗ. Tôi đã thông báo với bố mẹ chồng rồi, bà chẳng thèm quan tâm. Thế nhưng khi tôi vừa đeo túi xách, ôm giỏ quần áo về quê thì bà hùng hổ chạy ra, hét toáng lên:
- Cô đứng lại.
Rồi tôi còn đang ngơ ngác, mẹ chồng đã giật ngay giỏ đồ trong tay tôi, bới tung tất cả. Vừa làm bà vừa bảo:
- Đưa tôi xem cô có dấm dúi cái gì của nhà này mang về cho mẹ đẻ không?
Tôi giận điếng người, giật lai chiếc giỏ. Bỗng dưng tôi cảm thấy mình ngu ngốc khi phải chịu đựng bà mẹ chồng như thế này suốt 2 năm trời, tôi liền nói:
- Lương con hàng tháng cũng dư sức gửi cho bố mẹ đẻ con rồi mẹ ạ. Lâu nay con nhịn mẹ vì tôn trọng, nhưng mẹ lại càng ngày càng coi thường con. Đây, túi của con đây, mẹ lục không thấy thì phải xin lỗi con đấy.
Sau 1 hồi bới tung chẳng thấy gì, mẹ chồng tôi không buồn xin lỗi và quay ngoắt vào trong nhà. Tôi ngán ngẩm, có lẽ tôi phải mua nhà và ra sống riêng thật thôi, tôi không muốn sống chung 1s, 1 phút nào với mẹ chồng ghê gớm này nữa.
Theo Miss Mộng Mơ (Helino)