Tôi xuất thân tỉnh lẻ, lên Hà Nội học tập rồi lập nghiệp ở đây. Khi đi làm thì tôi quen ông xã của mình, hai đứa yêu thương nhau, tìm hiểu cảm thấy hợp nên quyết định tiến tới hôn nhân.
Ngày tôi về nhà anh ra mắt gia đình, mẹ anh đã có vẻ không thích tôi cho lắm. Về ngoại hình trông tôi khá dễ nhìn, tính cách được mọi người nhận xét là thân thiện, hòa đồng lại có công ăn việc làm ổn định. Tôi biết, điều mà mẹ chồng không ưng ý nhất ở tôi chính là việc tôi không phải người Hà Nội.
Phản đối chúng tôi không được vì chồng tôi rất kiên quyết, anh bảo anh chọn vợ, quan trọng nhất là con người chứ những thứ khác chỉ là phụ. Cuối cùng, bà cũng đồng ý cho chúng tôi kết hôn nhưng trong lòng không được thoải mái cho lắm.
Từ khi về làm dâu, tôi đã cố gắng rất nhiều để làm tròn bổn phận của mình. Mẹ chồng ít nhiều cũng có cái nhìn thiện cảm hơn với tôi. Tôi vui lắm dù phải nhẫn nhịn nhiều điều.
Nhưng có một chuyện mà đến mấy năm đã trôi qua, tôi đã có 2 đứa con rồi mà bà vẫn cứ nhắc đi nhắc lại đó là than vãn con trai mình dại dột vì lấy vợ xa nên vất vả. Mỗi lần trong họ hàng có ai lấy vợ, lấy chồng gần là bà lại bảo: "Đấy, không gì bằng gần, tiện ơi là tiện. Ngày xưa anh Khánh nhà này lấy vợ xa tít tắp mù khơi, 4 giờ sáng bố mẹ đã phải dậy đi đón dâu cho anh ấy, đến khổ".
Hoặc có cháu nào trong họ đến tuổi yêu đương, mẹ chồng tôi đều dặn: "Nhớ kiếm đứa nào gần gần mà lấy cháu ạ, tốt nhất là nó ở Hà Nội này thì quá ổn. Chứ như anh Khánh kia kìa, giờ mới thấy vất vả".
Cả hai vợ chồng tôi đều rất khó chịu, mệt mỏi vì những lời mẹ nói. Nhưng phận làm con cũng không thể đáp trả được, chứ nếu là người ngoài thì tôi chẳng ngại nói thẳng đâu.
Thế rồi hôm ấy, mấy ngày cuối tuần, vợ chồng tôi cho con về ngoại chơi. Nhà có trẻ con thì chắc ai cũng biết, đi đâu là tay xách nách mang, toàn đồ của bọn nhỏ là chính chứ vợ chồng tôi chỉ có túi quần áo là xong.
Thấy chúng tôi lích kích xách đồ xuống, mẹ chồng lập tức xị mặt ra. Bà cau mày, nhăn trán rồi bảo: "Đấy, bảo lấy vợ gần gần thì không nghe, giờ thấy khổ sở vất vả chưa, về quê mà trông như đi buôn, nhìn chúng mày đến chán".
Bực mình, chồng tôi liền nói lại: "Vâng mẹ ạ, con thấy khổ rồi, vợ con cũng thấy khổ rồi. Giá mà ngày xưa cô ấy lấy anh nào kha khá, có cái xe ô tô riêng thì giờ cũng đỡ phải vất vả thế này. Lấy con nghèo nên chỉ đi xe khách được thôi".
Câu nói của chồng tôi khiến bà nín thinh, đưa mắt ngại ngùng nhìn hai đứa rồi đi thẳng vào trong nhà.
Trên đường về, tôi bảo chồng sao lại nói mẹ như thế. Anh bảo: "Em không thấy mệt à? Có mỗi "bài ca" cứ nói đi nói lại bao nhiêu năm nghe sốt hết cả ruột. Nói cho mẹ biết để sau này mẹ không nhắc lại những chuyện này nữa".
Và đúng như lời chồng tôi nói thật, từ đó kể về sau, tôi cũng không nghe thấy mẹ chồng trách chồng tôi chuyện lấy vợ xa nữa.
Theo Lee NF (Helino)