Chồng tôi là một giáo viên bình thường anh là một người hiền lành chịu thương chịu khó nhưng một khi có hơi men vào anh biến thành một con người hoàn toàn khác. Trên mâm cơm, chỉ cần người đối diện nói gì không vừa ý là bao nhiêu bực tức anh lôi hết ra để chửi.
Vì vậy, bình thường đi ăn uống ở đâu ít khi tôi cho chồng đi nhưng trong các buổi gặp mặt gia đình, giỗ chạp tôi không thể không để anh đi.
Hôm vừa rồi giỗ bà nội tôi, ăn xong có việc nên tôi về nhà trước, vừa về đến nhà bố tôi gọi điện bảo sang gấp, chồng tôi đang chửi cả họ lên.
Chả là trong lúc ăn uống nhậu nhẹt ông chú gọi chồng tôi là "mày" thế là anh ấy liền ném đũa bát xuống đất, đứng lên chỉ tay vào mặt ông chú chửi. "Tôi đường đường là một giáo viên đã dạy dỗ bao nhiêu thế hệ học sinh, chưa một ai dám gọi tôi là ‘mày’ xưng ‘tao’. Gia đình tôi là gia đình danh giá nên tôi đi đâu mọi người cũng trọng vọng nể phục, vậy mà ông dám gọi mày tao".
Thấy chồng tôi nói thế, ông chú chỉ cười đi ra ngoài không nói gì, còn tôi cố kéo anh về nhà, nhưng càng được thể anh càng chửi to.
Một lần khác nhà chú tôi có việc mời anh đến ăn cơm. Trong bữa cơm, anh mời cậu em (vừa tròn 19 tuổi) uống rượu, cậu ấy từ chối. Vậy là anh đứng lên chỉ tay vào mặt chửi cậu em rồi còn đèo thêm mấy câu tục tĩu. Bố tôi có mặt ở đó tức lắm nhưng ở nhà chú nên đều cố gắng nhịn.
Chưa hết, vừa về đến nhà anh đã bù lu bù loa chửi tôi: "Cô về dạy lại thằng em cô đi nhé, bố láo bố lếu, nó ít tuổi mà dám coi thường tôi, tôi mời rượu nó mà nó không thèm uống, cái phận tôi, cái phận đi ở rể nó thế đó, dễ bị người khác coi thường".
Tôi mới nói lại: "Em nó không uống được nên nó không uống, nó khinh ông làm gì, nhà này 2 vợ chồng bỏ tiền ra mua, ông có ở đất của bố vợ đâu mà suốt ngày bảo ở rể nhờ nhà vợ. Lần sau ở nhà không đi đâu nữa, có tí rượu vào kiếm cớ gây sự".
Đúng lúc này em gái tôi đi sang, được thể anh lại quay ra nói với đứa em: "Dì về nói với chú thím ấy dạy lại con đi nhé. Có ăn có học mà ngu. Nó chỉ đáng tuổi học trò tôi mà nó láo, dám coi thường tôi…". Chưa kịp đợi anh nói hết câu em gái tôi đã ra khỏi ngõ mặc cho anh gọi với theo.
Như chưa hả cơn giận, anh còn chạy sang nhà bố mẹ tôi, làm ầm lên. Lúc đầu bố tôi rất nhỏ nhẹ, anh có hơi rượu rồi, về nhà nghỉ ngơi, mai sang nói chuyện. Thấy mọi người trong nhà không ai nói gì anh được thể lại càng la lớn. Nóng mắt vì ông rể quý ngỗ ngược nên bố tôi đuổi thẳng cổ.
Từ ngày đó, anh cũng không dám sang nhà bố mẹ tôi, và anh chị em tôi cũng chẳng ai thèm bước chân sang nhà tôi mặc dù nhà tôi cách nhà bố mẹ đẻ có mấy trăm mét. Tình cảnh này không biết sẽ kéo dài bao lâu, cứ thế này thì mất hết anh em họ hàng mất.
Theo P.N (Helino)