"Lấy chồng rồi, có thấy vui không?". Mỗi lần có ai hỏi em câu này em lại thấy chạnh lòng. Trước đây vì quá yêu chồng nên em đã sống chết lấy anh bằng được. Để rồi bây giờ em phải sống trong khổ sở mà không dám nói với ai.
Bọn em yêu nhau được 4 năm thì xảy ra sự cố, em có thai. Nhà chồng em trước giờ luôn mong muốn cưới được con dâu tri thức để xứng với tấm bằng đại học của con trai. Vì thế chẳng ai trong gia đình đối xử tốt với em, một người chỉ tốt nghiệp cấp 3 và làm công nhân cho nhà máy.
Ngay từ những ngày đầu về nhà chồng, em đã phải làm quen với cả núi công việc. Em phải chăm bà nội chồng ốm liệt giường lâu năm, phải phụ bố mẹ chồng làm việc nhà. Đã vậy ngay cả quần áo của cô em chồng đang tuổi thanh niên khỏe khoắn cũng đến tay em.
Người ta mang thai thì được nghỉ ngơi, tẩm bổ đấy. Còn em, kể từ khi xin nghỉ việc ở nhà máy, em giống như người làm không công trong gia đình này. Chồng em làm việc ở thành phố nên anh cũng chẳng màng đến vợ. Có chăng thì thi thoảng anh về vài hôm rồi lại tiếp tục lên thành phố làm việc.
Tiền lương của chồng em cũng không được giữ. Em bầu bì, thèm ăn bánh cuốn nhưng mẹ chồng không mua cho. Tiền chẳng có, em điện thoại về cho mẹ khóc nức nở. Hôm ấy mẹ lên thăm em, mang theo một túi bánh cuốn cho con gái. Em ăn những chiếc bánh ấy mà chứa chan nước mắt, chẳng hiểu tại sao em lấy chồng lại khổ như thế.
Mẹ chồng ghét bỏ nên sau khi em sinh con được nửa tháng đã phải làm việc nhà. Có lần em đang hì hục giặt quần áo cho cả nhà thì họ hàng bên ngoại đến thăm. Em phải vội vàng ra mở cửa rồi lên phòng bế con giống như mình được chăm sóc kỹ càng. Lúc mọi người về hết rồi em mới dám ôm con khóc nức nở. Cảnh đi lấy chồng nhưng xa chồng, gia đình chồng ai cũng hắt hủi nên em khổ như vậy đấy.
Hôm trước em đang làm cá dưới bếp thì nghe con khóc. Cuống quá nên em bị dao cứa vào tay, máu chảy rất nhiều. Em đã xin mẹ chồng để mình nghỉ làm việc nhà vài hôm vì vết thương ấy rất sâu, lại gần xương nên đụng vào là lại đau nhói. Vậy nhưng mẹ chồng em không đồng ý.
Sáng nay mẹ đẻ sang chơi nhưng không báo trước nên nhìn thấy em vừa địu con, tay băng bó nhưng vẫn phải lau dọn nhà cửa. Vừa trông thấy em như vậy, mẹ em liền òa khóc: "Con ơi, làm sao lại phải khổ như thế? Tay bị đau thế kia thì làm sao làm việc nổi? ".
Nói rồi mẹ em giật cây lau nhà từ tay em rồi xua em lên phòng nghỉ. Em nói không ngoa đâu, từ khi sinh con đến giờ đã gần đầy tháng nhưng sáng nay em mới có một giấc ngủ thật sự. Con em hay quấy đêm nên em không được ngủ ban đêm nhiều. Còn ban ngày, nếu em ngủ thì mẹ chồng sẽ chửi bới, đày đọa em bằng những từ ngữ rất khó nghe. Vì thế sáng nay nhờ có mẹ làm việc giúp mà em được ngủ một giấc ngon lành bên con.
Nhưng không ngờ khi em đang ngủ, mẹ em đang nấu cơm thì mẹ chồng em về. Nhìn thấy thông gia đang làm việc còn con dâu lăn ra ngủ, mẹ chồng đã cố tình lớn tiếng: "Tôi rước cô về nhà này không phải để cô nhờ mẹ đẻ sang giúp. Cô không làm thì nói tôi, để người ta thấy cảnh này lại nghĩ nhà tôi hành hạ cô". Lúc đó em sợ lắm, chỉ biết khóc. Còn mẹ em cũng thương con nên chẳng nhường nhịn thông gia nữa, mẹ cứ thế gói ghém quần áo của mẹ con em bắt em về.
Em bị mẹ chồng đuổi đi, vì thế đành phải theo mẹ đẻ khăn gói về nhà. Tối nay chồng em mới biết chuyện, vậy nhưng chẳng hỏi rõ sự tình anh đã trách em vì nhờ mẹ đẻ làm việc. Anh bắt em phải bế con về và cầu xin sự tha thứ từ mẹ chồng em.
Nghĩ mà chán quá, ở nhà em cũng không bao giờ bị đối xử thế này. Hôm nay lúc em bế con về, ai cũng xót vì nhìn em gầy và xanh xao quá. Mẹ em còn nói sẽ không cho em trở lại ngôi nhà ấy nữa. Em cũng muốn lắm nhưng nhìn thấy con em lại thương con. Em có nên về xin lỗi bố mẹ chồng để con em có một gia đình trọn vẹn không các chị?
Theo Lan Anh (Helino)