Năm nay tôi 33 tuổi. Bạn bè bằng tuổi tôi đã đều hều vợ con hết rồi nhưng tôi vẫn chỉ có mỗi một cuộc tình vắt vai. Đáng tiếc cuộc tình ấy cũng chỉ kéo dài được hai năm rồi đứt gánh, giờ người yêu cũ tôi cũng đã có con bồng rồi.
Sau khi tan vỡ, tôi mất một khoảng thời gian để tự vượt qua nỗi đau ấy. Nhưng rồi tôi lại cảm thấy mất niềm tin với con gái vì người cũ tôi đã phản bội tôi vì tiền. Mãi đến giờ, đã gần này tuổi, tôi vẫn không thể tìm được một người bạn đời.
Bố mẹ tôi lo lắng, hối thúc suốt ngày. Bạn bè cũng mai mối cho tôi nhiều người nhưng đều không đi đến đâu. Mới đây, một người bạn thân giới thiệu cho tôi một cô gái. “Xinh đẹp, trẻ trung, năng động, giàu có. Cô bé này chắc chắn sẽ khiến mày thích”. Cậu ấy đã khẳng định chắc nịch như thế.
Hôm ấy, tôi đã chuẩn bị tươm tất cho buổi ra mắt. Tôi đã xem ảnh cô bé ấy và thấy bạn tôi không hề nói quá. Cô bé ấy nhỏ hơn tôi 7 tuổi, là nhân viên phiên dịch cho công ty nước ngoài, thường xuyên tiếp xúc với người nước ngoài nên tư tưởng cũng rất thoáng. Chưa kể tuy còn nhỏ nhưng lương tháng của cô ấy cũng ngang ngửa tôi. Vẻ bề ngoài vừa xinh đẹp, vừa ngây thơ khiến tôi rất thích. Tôi còn thầm mong nếu được sẽ tấn công luôn để nhanh chóng có vợ trong năm nay.
Ngồi trong quán cà phê đợi sẵn với bó hồng bên cạnh, tôi đã nghĩ mình sẽ có một buổi hẹn thú vị trong đêm đó. Tầm nửa tiếng sau, cô ấy xuất hiện. Vẻ ngoài xinh đẹp, những bước đi trên giày cao gót uyển chuyển khiến cô ấy trở thành đối tượng ngắm nghía của mọi người. Tôi nhìn đã thấy thích ngay.
Nhưng rồi cách nói chuyện của cô ấy khiến tôi hoảng hồn.
Đầu tiên, cô ấy gọi một ly cam vắt không đường, không đá. “Uống đường nhiều khó giữ được vóc dáng lắm anh”. Cô ấy cười nói với tôi thế. Tôi cũng ậm ừ cho qua.
Nhưng khi nhân viên bưng ly nước cam ra, cô ấy chỉ nhấp môi một miếng rồi chê bai: “Nước cam gì mà chua loét thế này?”. Nhân viên giải thích làm đúng yêu cầu của cô ấy thì nhận lại cái lườm mắt kèm câu nói: “Đấy là do quán mình mua cam không tươi, không ngọt. Nếu mua cam ngọt thì không cần đường vẫn ngọt”. Tôi thấy tội cậu nhân viên quá nên bảo cậu ấy cứ vào trong.
Nhận bó hoa của tôi rồi, cô ấy tiếp tục một tràng: “Em năm nay cũng đã 26 tuổi rồi và cũng muốn có một gia đình để ổn định cuộc sống. Nhưng em nói này, phụ nữ bây giờ đòi hỏi cao lắm. Thứ nhất, em không bao giờ muốn sống với mẹ chồng. Dù là người sinh ra anh nhưng mẹ anh không sinh ra em nên em không có nhiệm vụ phải chăm sóc hay sống theo sắc mặt của mẹ anh”.
Tôi ngớ người. “Nhưng anh là con trai duy nhất của bố mẹ, không sống với họ thì sống với ai?”. “Vậy thì anh đừng lấy vợ, chứ lấy vợ mà còn đòi sống với mẹ thì chả khác nào bám váy. Với lại công việc của em yêu cầu em hay đi công tác nước ngoài với sếp, anh không được ghen bậy bạ, càng không được bắt em nghỉ việc. Lương của em còn tăng nữa nên chắc chắn sẽ cao hơn anh đó. Trong nhà ai kiếm tiền nhiều người đó có quyền”.
Tôi sững người. Gì thế này, tôi đang nói chuyện với một cô gái đòi hỏi nữ quyền quá cao. Cao đến mức tôi không chấp nhận nổi. Tôi cười gượng, hỏi lại: “Vậy chuyện sinh con, chăm sóc con, lo lắng nhà cửa thì sao?”.
Cô ấy cười tươi rói: “Em sẽ sinh con sau 2 năm nữa, giờ em còn phấn đấu cho công việc. Em bầu bì khổ cực, sinh con đau đớn nên người chăm phải là anh rồi”.
Tôi cười, gọi nhân viên tính tiền và nói thẳng: “Vậy em với anh không hợp nhau rồi. Anh cần một người vợ, một người mẹ chu đáo của con anh chứ không cần một bà hoàng trong nhà”.
Tôi về. Cô ấy nhắn tin mắng tôi xúc phạm cô ấy rồi tự khẳng định người gia trưởng như tôi sẽ không bao giờ có vợ tốt. Tôi chán quá. Không lẽ tìm một người con gái hiền lành làm vợ khó vậy sao?
Theo Đỗ Xuân Doãn (Helino)