Tôi thường dùng facebook để kết bạn bốn phương như một cách giải tỏa stress. Trong số những người đó tôi quen một anh chàng hơn tôi 5 tuổi, rất đẹp trai. Lúc đầu tôi cho rằng anh ấy lấy hình của người nào đó ghép vào, nhưng vài lần Thắng gọi video nên đã tin anh đẹp trai thật.
Sau nhiều lần anh gợi ý muốn tiến triển mối quan hệ bạn bè xa hơn nên hi vọng được gặp trực tiếp một lần.
Sợ bị lừa đảo nên tôi nói đại một câu là nếu muốn gặp thì đến nhà tôi theo địa chỉ đã gửi. Không ngờ ngay hôm sau anh tìm đến gặp tôi thật. Thắng tựa như diễn viên điện ảnh bước xuống chiếc xe hơi thể thao rất sang trọng, khiến tôi choáng ngợp.
Nhưng anh bước xuống xe đã có tài xế vội vàng chạy đến đỡ vào chiếc xe lăn khiến tất cả mọi người trong nhà tôi đều kinh ngạc, ai cũng đặt dấu hỏi tại sao anh ta phải ngồi xe lăn? Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Thắng thành thật trả lời là do bị tai nạn giao thông, nên bị mất cả hai bàn chân, phải dùng chân giả nhưng đi lại không thuận tiện lắm.
Khi cả nhà tôi chưa hết bàng hoàng thì người giúp việc đã khệ nệ ôm những món quà đi theo sau, còn Thắng tặng cho từng người trong nhà của tôi. Những món quà giá trị cao khiến bố mẹ tôi đang có ý định phản đối liền nở nụ cười cảm kích và thương cảm với anh ấy vô cùng.
Trong thời gian quen nhau Thắng, anh mua sắm hết mọi vật dụng trong gia đình tôi, thậm chí anh còn hứa sẽ biếu bố mẹ tôi một món tiền lớn sau khi hai người lấy nhau, để xây lại nhà.
Đám cưới sang trọng và hoành tráng được diễn ra trong sự kinh ngạc của nhà gái. Nhưng tôi cứ có cảm giác mình không thực yêu anh ấy mà là đang yêu tiền thì đúng hơn. Tan tiệc, tôi bỏ đi tẩy trang rồi về phòng ngủ trước.
Đến khi nửa đêm tôi giật mình tỉnh giấc thì thấy chồng nằm bên cạnh đang vuốt ve vợ trong ánh sáng lờ mờ của phòng ngủ. Tôi cố gắng ngồi dậy để chăm sóc anh vì thấy anh có dấu hiệu say rượu. Nhưng khi vừa nhìn xuống chân anh, tôi giật mình khẽ kêu lên một tiếng bởi chân anh từ gối trở xuống trống trơn, để lộ phần đầu gối chằng chịt sẹo.
Có lẽ thấy tôi phản ứng mạnh nên anh tủi thân vơ vội tấm chăn mỏng đắp lên chân rồi giải thích rằng đi ngủ anh tháo bỏ chân giả cho thoải mái và mát mẻ.
Chồng cảm nhận được nỗi run sợ của tôi nên ôm chặt vợ vào lòng mà nói là: "Anh biết em không yêu anh, chỉ vì sức ép của gia đình mà phải lấy người tàn tật thế này. Anh hi vọng sau này em sẽ hiểu anh tuy tàn nhưng không phế. Hãy cho anh cơ hội, đừng bỏ rơi anh".
Những lời anh nói rất chân thành, thậm chí anh đã rơi nước mắt vì tôi, thế nhưng chẳng hiểu sao tim tôi vẫn vô cảm, không thể rung động trước tình yêu của anh.
Từ hôm cưới đến nay đã 2 tuần nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được anh nên chưa thực hiện chuyện chăn gối. Có lẽ anh cũng hiểu nên không đòi hỏi tôi và cũng 2 tuần nay anh đi ngủ luôn mang theo cả chân giả. Tôi biết nửa đêm anh thường ngồi dậy, bỏ ra ngoài tháo chân giả 30 phút rồi mới lại vào phòng nằm xuống. Tôi biết mình ích kỷ nhưng không thoát được tâm lý bài xích anh. Giờ phải làm thế nào hả mọi người?
Theo Thanh Nhàn (Helino)