Con ạ, mẹ biết và đôi khi nhìn con đầy bất lực, không biết phải mở lời thế nào cho con hiểu. Mẹ không biết mình phải làm gì khi không phải một nhà tâm sinh lý, không phải giáo viên, bác sĩ... Mẹ thực sự không có khả năng để bắt đầu một cuộc trò chuyện thân tình giữa hai mẹ con. Cuộc nói chuyện của mẹ con mình trong thời gian gần đây chỉ quanh quẩn việc phàn nàn chuyện học của con. Con vùng vằng, giận dỗi, la lối và mẹ cũng chỉ biết hùa theo. Mẹ biết mình sai khi suốt ngày chỉ nhắc đi nhắc lại một điệp khúc: Học bài đi Huy.
Con biết không, người già thường trở nên lẩm cẩm và càng lớn tuổi con người ta càng có xu hướng nhắc lại những chuyện mà người ta nuối tiếc trong quá khứ, đến mức đôi khi mẹ nghĩ nếu già đi mẹ sẽ suốt ngày lải nhải: Học bài đi con... Mẹ sinh ra trong khó khăn, cơm không đủ ăn 2 bữa mỗi ngày chứ nói gì đến chuyện học hành. Cuộc đời mẹ thấm nỗi nhọc nhằn nên mọi hy vọng của đời này dành hết cho con. Mẹ không hề muốn con phải sống khổ dù chỉ một ngày vì đã hiểu rõ, nhưng mẹ sai lầm rồi. Con rồi sẽ lớn và mẹ sẽ già, không thể ở bên con mãi được. Nếu mẹ cứ mãi thương yêu chiều chuộng con thì đó chính là làm hại con, đẩy con đến bước đường cùng.
Mẹ biết Huy là đứa con ngoan, biết thương yêu gia đình, hiểu chuyện. Ngoài chuyện học hành ra mẹ không có bất cứ điều gì phàn nàn cả, con là đứa sạch sẽ, gọn gàng, hiền lành nhưng đôi khi nói những câu khiến mẹ phải bật cười. Ngày con sinh ra mẹ biết mình phải làm nhiều hơn nữa để cho con một cuộc đời đẹp nhất. Đôi khi mẹ ngồi và nghĩ mình đã sai ở điểm nào, bỏ bê con ra sao, hay mình chưa một lần lắng nghe ý kiến của con? Việc học trường này trường kia, lớp học thêm này học thêm nọ mẹ đều nghe người ta thăm dò rồi cho con theo đó mà chưa một lần hỏi con muốn hay không. Con lầm lũi, lặng lẽ xách cặp đi, xách cặp về, mẹ chưa bao giờ hỏi học có mệt không con. Mẹ giật mình, hầu như lúc nào cũng chỉ nói mỗi câu: Ăn cơm đi rồi học bài, ngủ đi rồi học bài, tắm nhanh còn học bài..., đến mức trở thành phản xạ con ạ. Có lẽ điều đó đã làm con mệt mỏi.
Mẹ phải làm sao đây? Mẹ ngồi trong nỗi sợ hãi, sợ cảnh con trai bị người ta coi thường chửi bới, sợ rồi đời này con sẽ khổ, dù mẹ thừa hiểu rằng con sớm hay muộn sẽ phải đối mặt với những điều đó. Con người ta dù tài giỏi đến đâu cũng đều phải trải qua những điều như vậy, nhưng con của mẹ sẽ đối phó như thế nào đây, có đủ mạnh mẽ hay không? Suốt ngày con chỉ biết một thú vui duy nhất là chơi game, coi hoạt hình và siêu nhân, kiến thức xã hội con không biết gì cả, không biết những kiến thức cơ bản nhất về cuộc sống. Một vài câu hỏi ngô nghê của con đã khiến mẹ giật mình. Mẹ không thể đánh vì sự ương bướng của con, cũng không thể bắt đầu một câu chuyện về sự nhọc nhằn của một người ít học để răn đe con vì nó đã quá nhàm chán.
Đã từ lâu con ạ, mẹ không còn kỳ vọng vào việc con sẽ trở thành một người tài giỏi, không nghĩ con mình sẽ hơn con hàng xóm, những ý nghĩ tầm thường của một người mẹ ít học. Từ lâu rồi mẹ nhận ra con là con của mẹ, là kết quả của tính cách và sự giáo dục của mẹ nên mẹ đã không mong con trở thành một ai đó khác biệt. Mẹ giờ đây chỉ mong con mạnh mẽ và trưởng thành, đừng ôm điện thoại nằm ườn ra ghế nữa. Mẹ không kỳ vọng con sẽ được học sinh khá giỏi nữa nhưng xin con đừng dừng lại việc học của mình, dừng để đến phút cuối phải rơi những giọt nước mắt hối hận muộn màng. Dù sao cũng phải vào cấp 3 con nhé. Cuộc đời mẹ đã thấm mệt, hãy giúp mẹ nhé Huy.
Theo Vân (VnExpress.net)