Từ ngày lấy Trung tôi luôn bị mẹ chồng lạnh lùng. Bà còn thẳng thừng tuyên bố trong bữa ăn, khi chồng và bố chồng tỏ vẻ quan tâm tôi:
- Lắm chuyện, con dâu cũng chỉ là người ngoài. Ông không việc gì phải quan tâm chuyện của nó.
Tôi bất ngờ tới mức suýt làm rơi cái bát đang cầm trên tay, Trung thấy thế lập tức cầm tay rồi hắng giọng, mắng mẹ chồng:
- Mẹ, nói gì kì thế. Dâu con, rể khách, mà bây giờ chúng con cưới nhau rồi, là người 1 nhà rồi mà.
Rồi Trung quay sang tôi, an ủi:
- Em cứ kệ nhé, mẹ tính hay bộp chộp, nhiều lúc nói không nghĩ đâu nhưng bụng không xấu. Cứ ở lâu với mẹ em sẽ hiểu tính bà thôi mà.
Tôi chỉ cười, lảng đi nhưng tủi thân lắm. Tôi biết, bà coi tôi là người dưng thật vì qua cách đối xử của bà tôi hiểu hết. Thuở ấy, tôi mới về làm dâu nên dễ tủi thân, dễ buồn, dễ khóc. Nhưng nhờ có Trung động viên, tôi vẫn cố gắng làm tròn bổn phận với gia đình chồng, cố gắng dùng tình cảm để cảm hóa bà. Nhưng mọi chuyện dường như không mấy tiến triển.
Tận khi tôi sinh con, mẹ chồng tôi vẫn chẳng mảy may hỏi han tôi. Bà chỉ bế cháu, chăm cháu, còn người đẻ ra nó đang nằm đau đớn trên bàn bà mặc kệ. Thế nên, Trung là người trực tiếp phải thay, rửa, giúp vợ tập đi sau khi mổ đẻ.
Khoảng thời gian ấy, đã ở cữ bí bách lại thêm mẹ chồng như thế nên tôi suýt trầm cảm. Suốt 20 ngày đầu, bà chẳng thèm hỏi han. Đã thế, cơm cữ bà nấu cho tôi đúng như kiểu cho có. Nhiều hôm, nhìn còn như cơm thừa, canh cặn, lèo tèo vài miếng rau, đậu lại trộn lẫn hết cả lên. Tôi bê bát cơm, chụp ảnh lại cho Trung xem rồi nức nở:
- Anh xem, em đang ở cữ, em đẻ con, nuôi con cho ai mà mẹ anh đối xử với em như thế này?
Trung cũng bất lực trước sự bảo thủ của mẹ chồng. Cuối cùng, anh đành phải lén lút mua thêm sữa bột, đồ ăn vặt, ruốc cá hồi, ruốc heo… bỏ ngăn tủ cho tôi ăn phòng khi mẹ chồng mang cho mâm cơm cữ nuốt không trôi.
May thay, cuối cùng thì tôi cũng hết cữ và tới thời gian đi làm lại. Dù rất thương con nhưng đành phải để nhà cho bà trông. Cũng may, mẹ chồng tôi chỉ ác cảm với con dâu chứ cháu thì bà rất thương, rất quý. Đêm cháu mà khóc bà còn sang ru cháu ngủ luôn cơ. Không phải vì thương con dâu mà vì bà xót cháu thôi.
Thế rồi, đúng 1 cái mẹ chồng tôi bỗng bị xe máy đâm khi đang đạp xe ra chợ mua đồ ăn. Dù chỉ bị nhẹ nhưng người già, xương khớp yếu nên bà bị gẫy chân và mãi không khỏi. Tất nhiên, vì bà phải nằm 1 chỗ nên mọi việc trong nhà từ chăm con tới hầu hạ bà 1 tay tôi lo. Chồng đi tôi đi làm về muộn nên tranh thủ giúp được tí nào hay tí ấy. Bố chồng tôi thì vẫn đi làm bảo vệ, khi về cũng mệt mà vẫn phải tranh thủ trông cháu, quét nhà, rửa ấm chén… Nghĩ cũng tội mà tôi thì không có thêm 3 đầu 6 tay mà lo nữa.
Tôi chăm mẹ chồng rất chu đáo. Dù nhiều lúc bà cáu, bà mắng tôi mà tôi vẫn nhịn rồi thuyết phục bà. Hôm đó, tôi đang nấu ăn, con bé đang đặt ngủ, bà cũng ngồi ở bên coi giúp. Nhưng có vẻ như bà buồn đi vệ sinh, nhưng ngại không dám nhờ con dâu dìu đi.
Bà lò dò 1 chân, bám vào thành tường để đi. Nhưng được nửa đường, mệt và đau, bà ngã vật ra đất. Tôi nghe tiếng vội chạy lên đỡ bà dậy, rồi trách:
- Mẹ muốn đi đâu, sao không gọi con. Khổ quá, chân tay đã thế còn tự đi lỡ có chuyện gì thì sao.
Tôi nói xong mới nhận ra mình dùng tông giọng hơi cao, chợt bối rối rồi bảo:
- Con xin lỗi, con chỉ lo thôi.
Lúc bày, bà mới cúi xuống, nói nhỏ:
- Con dìu mẹ đi vệ sinh với.
Đấy là lần đầu tiên bà nhỏ nhẹ và xưng mẹ - gọi con với tôi như thế. Tôi hơi bất ngờ nhưng rồi cũng mỉm cười, đỡ bà đi.
Từ đó, thái độ của mẹ chồng với tôi cũng ngày một thay đổi. Bà không còn lạnh lùng và hay bắt lỗi tôi nữa mà thậm chí còn quan tâm hơn cả chồng. Có hôm Trung về muộn, tôi chưa kịp tra khảo bà đã mắng:
- Nhà thì nhiều việc, mẹ ốm, con nhỏ mà anh đi đâu giờ này mới về?
Đến tận sau này, tôi mới biết bà lạnh lùng với tôi vì trước đó nghe những điều tiếng không hay, đặc biệt, có người còn nói gặp tôi đi với hết trai này, trai khác, thậm chí còn đồn thổi tôi có lần còn đi phá thai nữa. Thế nên ngay khi cưới về, bà còn nghi ngờ cái thai trong bụng không phải của Trung, tới khi sinh ra nhìn giống anh như tạc bà mới dần thay đổi thái độ. Và thấy cách sống của tôi bà mới gạt đi những định kiến cũ do hàng xóm đồn thổi.
Đúng là, muốn hiểu 1 người thế nào thì phải tự tiếp xúc mới có thể hiểu được. May mắn thay tôi cũng đã đủ kiên nhẫn mà chịu đựng bà, tới giờ tôi không thấy ai tuyệt như mẹ chồng tôi hết!
Theo Miss Mộng Mơ (Helino)