Ba mươi tuổi tôi mới lấy chồng. Thời trẻ tôi cũng trải qua vài ba mối tình nhưng lại chẳng đi đến đâu. Sau đó tôi tập trung phấn đấu cho sự nghiệp, không màng gì đến chuyện yêu đương, chồng con nữa. Cũng bởi gia đình tôi giục quá nên tôi mới nhắm mắt lấy đại một người thông qua mối lái, chỉ sau vài tháng hẹn hò. Mẹ tôi cằn nhằn chuyện chồng con nhiều đến nỗi, tôi sợ chẳng dám về nhà.
Chồng tôi cũng là một người đàn ông có công việc ổn định, có nhà, có xe đàng hoàng. Cũng như tôi, thời còn trẻ anh mải làm ăn nên không nghĩ đến chuyện lấy vợ. Khi đã có trong tay tiền tài, sự nghiệp anh mới nghĩ đến chuyện lập gia đình và tôi là người mà lựa chọn. Những tưởng tôi sẽ có một cuộc hôn nhân yên ấm bên người đàn ông này, nào ngờ ở trong chăn mới biết chăn có rận.
Anh cưới tôi về chỉ để có người cơm nước, dọn dẹp, chăm sóc bố mẹ già của anh chứ nào có yêu thương gì tôi. Anh gia trưởng và độc đoán, nếu như anh sai thì tôi cũng không bao giờ được phép đúng. Nếu như chỉ vì những lý do đó thì tôi cũng vẫn cố gắng nhẫn nhịn cho yên ấm nhà cửa, để con tôi có đủ cả bố mẹ.
Nhưng khi tôi mang thai và sinh con đầu lòng, anh công khai cặp kè với bồ nhí. Anh không những chẳng chăm lo gì cho hai mẹ con mà mỗi lần đi với bồ về còn chửi bới, xúc phạm tôi nữa. Đỉnh điểm là cái hôm anh vung tay tát tôi. Từ bé đến lớn, bố mẹ chẳng đánh tôi bao giờ, thế mà anh ta dám tát tôi.
Cực chẳng đã, tôi ôm con về nhà ngoại, ấm ức kể lể cho mẹ nghe. Mẹ tôi nghe xong, chẳng những không bênh vực tôi mà còn quay ra trách đàn bà không biết nhẫn nhịn, chắc chị phải thế nào nên chồng mới như vậy. Rồi mẹ còn bắt tôi quay về xin lỗi chồng và bố mẹ chồng. Rằng tôi bằng này tuổi rồi, kiếm đâu ra được người đàn ông có học thức, có địa vị như vậy. Tôi ức không nói được lời nào. Không biết tôi có phải là con đẻ của mẹ không nữa?
Tôi biết không phải mẹ không thương tôi, chỉ là vì sĩ diện với họ hàng, làng xóm. Thời tôi còn son rỗi, mẹ suốt ngày cằn nhằn giục tôi lấy chồng. Tôi biết mẹ cũng phải chịu áp lực, lời ra tiếng vào. Mẹ tôi cũng khổ vì không sinh được con trai, nên cả quãng đời làm vợ tủi nhục đủ điều đã rèn luyện cho mẹ tôi tính cách nhẫn nhịn. Sống trong một gia đình gia giáo đến mức khắc nghiệt, mẹ sẽ chẳng bao giờ chấp nhận việc con gái mẹ ly hôn chồng.
Nhưng tôi không muốn sống như mẹ, không muốn cứ phải cam chịu, nhẫn nhịn rồi hủy hoại cả cuộc đời mình. Còn tương lai của con tôi nữa. Tôi đã sai lầm khi nhắm mắt đưa chân vào một cuộc hôn nhân không có tình yêu, giờ đây tôi không thể sai lầm thêm nữa. Tôi đang vô cùng bế tắc không biết phải làm sao khi kẹt ở giữa. Một bên là người chồng bội bạc, một bên là người mẹ hà khắc. Tôi phải làm gì để thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt này?
Theo Hằng Nga NF (Helino)