Chồng tôi làm kỹ sư xây dựng, công trình ở đâu theo đến đó nên vắng nhà liên miên. Hai vợ chồng mới kết hôn gần một năm nhưng chẳng mấy khi ở gần.
Tôi gặp anh qua sự giới thiệu của bạn bè, khi vừa chia tay mối tình 5 năm. Sau 4 tháng tìm hiểu, hai đứa quyết định tổ chức đám cưới. Dù sao chúng tôi đã ở ngưỡng tuổi 30, cần ổn định cuộc sống.
Sau cưới 1 tháng, tôi có bầu luôn. Biết chồng bận rộn, tôi tập cho mình thói quen tự chăm sóc bản thân và thai kỳ. Khám thai, tiêm phòng, mua sắm đồ sơ sinh tôi đều đi một mình.
Đôi lúc thấy người ta mang bầu được chồng vỗ về, đưa đến siêu âm thai, tôi cũng tủi thân, nghĩ: "Mình có chồng mà không khác mẹ đơn thân".
Nhưng khi chồng gọi điện về động viên, hỏi han, mọi buồn bã đều tan biến mất. Tôi lại phấn chấn, vui vẻ, trò chuyện với anh. Nhờ đó, tôi không còn cảm giác cô đơn, trống trải nữa.
Lần nào về, anh đều xoa bụng, nựng nịu đứa con trong bụng, chu đáo chuẩn bị thực phẩm tẩm bổ để đầy tủ lạnh cho hai mẹ con.
Mỗi lần được anh ôm ấp, thủ thỉ vẽ ra viễn cảnh tương lai và nói lời yêu thương, tôi xiết bao hạnh phúc. Chồng hứa, sẽ thu xếp công việc, chuyển về Hà Nội làm cho gần vợ con.
Gần cuối thai kỳ, bụng to nên mọi sinh hoạt của tôi dường như khó khăn hơn. Mẹ đẻ tôi lại đang ở nước ngoài trông cháu nội nên tôi nhắn mẹ chồng ở quê lên giúp đỡ. Thế nhưng được một tuần thì bố chồng ốm, nhập viện, bà phải về chăm ông.
Tôi nghĩ ngày sinh còn hai tuần nữa, tầm đó chồng cũng về rồi nên tự khắc phục mọi thứ. Có gì vất vả, nặng nhọc, tôi đều để đó, đợi anh về xử lý.
Thế nhưng ba ngày sau, tôi có dấu hiệu chuyển dạ. Chồng bận công tác chưa về, gọi điện chỉ thấy máy bận. Gia đình hai bên đều ở xa, tôi đành lủi thủi xách đồ vào bệnh viện đẻ một mình.
Bác sĩ liên tục hỏi xem có người nhà không? Vì sao đi một mình làm tôi òa khóc nức nở vì chạnh lòng. Sau khi làm xong các thủ tục cần thiết, nhân viên bệnh viện cho tôi ngồi chiếc xe đẩy, di chuyển lên khoa đẻ nằm trên tầng 5 của tòa nhà.
Đi qua khu vực khám bệnh, tôi bỗng thấy bóng dáng quen thuộc. Người này đi cùng một cô gái trẻ, ôm bụng bầu khoảng 5, 6 tháng. Hai người có vẻ thân mật, nắm tay nhau khá tình cảm.
Khi xe đẩy đến gần cặp đôi đó hơn, tôi chết sững nhận ra người đàn ông bên cạnh cô ta chính là chồng mình.
Bụng bầu vượt mặt, sắp sinh nở nhưng tôi không kìm được, nhảy xuống đất, kéo áo người đàn ông bội bạc. Anh ta bất ngờ quay lại, mặt tái mét nhìn tôi. Cô gái thì kia thắc mắc, mắng tôi thần kinh, nhận nhầm người.
Tôi nói: "Nhầm làm sao được, bộ quần áo anh ta mặc trên người do tay tôi mua về. Cả ảnh cưới, đăng ký kết hôn ở nhà. Cô thử hỏi xem ai nhầm?".
Cô gái đưa mắt nhìn chồng tôi đợi một lời giải thích nhưng anh ta chỉ biết im lặng. Chưa hả cơn giận, tôi lao vào tát chồng trước mặt mọi người, miệng không ngớt rủa anh tội ngoại tình, có con riêng. Đã vậy anh còn dối trá, vợ mang thai không quan tâm, phải vào viện sinh con một mình.
Đúng lúc đó, tôi đau bụng quằn quại, y tá và mọi người vội đưa tôi đến phòng đẻ. May mắn hai mẹ con tôi an toàn, khỏe mạnh.
Quãng thời gian nằm trong viện, chồng tôi nhiều lần vào viện đòi bế ẵm, chăm sóc hai mẹ con nhưng tôi đuổi ra. Tôi thuê người giúp việc theo giờ, hỗ trợ mình chăm con. Mẹ tôi cũng ở bên kia cũng vội vã bay về.
Tôi không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nên tuyên bố sẽ gửi đơn ra tòa xin ly hôn khi con trai cứng cáp.
Xuất viện về nhà, tôi thay ổ khóa, thu xếp đồ đạc cá nhân của chồng gửi về cơ quan anh ta. Căn nhà này là của mẹ tôi cho trước khi kết hôn.
Bố mẹ chồng dưới quê lên thăm cháu nội, khóc suốt, khuyên tôi nghĩ lại. Ông bà thay mặt con trai xin lỗi gia đình tôi.
Trong thời gian ở cữ, nhân tình của chồng tìm gặp tôi. Theo lời cô gái đó, ngày mới quen nhau, cô ta không hề hay biết người yêu đã có vợ.
Hai người qua lại khi chồng tôi công tác xa nhà, thiếu thốn tình cảm. Khi nhân tình có thai, anh gần như sống cùng cô ta, còn hứa hẹn sẽ tổ chức đám cưới.
Nhân dịp người tình về Hà Nội chơi, anh ta đưa cô đi khám thai. Chẳng ngờ, lại gặp tôi trong hoàn cảnh éo le đó.
Từ hôm sự việc vỡ lở, chồng tôi cũng "quất ngựa truy phong", cắt đứt liên lạc với cô ấy. Không còn cách nào khác, cô ta phải đến nhà tìm. Nghe người phụ nữ kể, nước mắt lưng tròng, tôi càng thêm giận dữ, hận gã chồng sở khanh.
Thương cô gái trẻ người non dạ, vì mù quáng mà phải chịu cảnh đắng cay, tôi mời bố mẹ chồng đến trao đổi, đưa cô ta về quê chồng chờ ngày sinh con.
Những ngày tiếp theo, chồng liên tục nhắn tin, mong muốn hàn gắn, xin tôi cho cơ hội quay lại nhưng lúc này, tình cảm trong tôi đã nguội lạnh.
Tôi kiên quyết giữ lập trường của mình. Tuy nhiên, bạn bè vẫn khuyên tôi suy nghĩ thấu đáo, con tôi lớn lên sẽ thiếu thốn tình cảm. Biết đâu, sau chuyện này, chồng tôi sẽ thay đổi.
Xin các độc giả hãy cho tôi lời khuyên? Tôi cảm ơn.
Theo Mai Dung (VietNamNet)