Tôi năm nay 28 tuổi, tôi quen biết chồng qua một đám cưới. Sau khi trao đổi số điện thoại, gặp gỡ vài lần, tôi cảm thấy tôi và anh ấy khá hợp nhau. Sau 2 năm hẹn hò, chúng tôi quyết định làm đám cưới nhưng gia đình chồng không mấy chấp thuận.
Bố chồng nói không thích tôi vì mẹ tôi là mẹ đơn thân, còn tôi là con hoang, không có bố từ nhỏ. Mẹ chồng thì chê rằng tôi quá thấp, chỉ có 1m5 trong khi chồng tôi cao 1m75, ngời ngời phong độ. Bà nói rằng 2 chúng tôi không cân xứng với nhau, cưới nhau về sẽ không có hạnh phúc. Mặc dù chồng tôi đã hết lời giải thích rằng chuyện cô ấy không có bố chẳng liên quan gì đến chuyện hôn nhân của chúng tôi cả. Bố chồng tôi rất nghiêm khắc nhưng mẹ chồng tôi lại là người dễ mủi lòng, khi chồng tôi nói khéo, bà đành miễn cưỡng chấp thuận.
Trong ngày ăn hỏi, mẹ chồng tôi nói với mẹ tôi 1 câu làm tôi không bao giờ quên: “Vì con chị đang có bầu nên nhà tôi mới phải cưới, chứ không thì không bao giờ. Đẹp trai, sáng sủa, công việc ổn định như con tôi thì kiếm đâu chả được vợ.”
Sau khi gia đình đồng ý chuyện hôn sự của chúng tôi, chồng tôi đã xin ra ở riêng ngay từ đầu vì anh sợ chuyện ở chung sẽ phức tạp. Chồng tôi kể rằng, từ ngày anh ấy xin cưới, nhà chồng tôi ngày nào cũng họp, người ra người vào, mọi người bàn tính như đại hội. Mọi người chê bai, chì chiết tôi rất nhiều nhưng trước sự cương quyết của anh, gia đình chồng đành đồng ý. Mặc sức ép từ gia đình, chồng vẫn rất yêu thương tôi, anh thường nói rằng: “Em đừng lo, em sống với anh, không phải sống với gia đình anh.”
Sau khi cưới, do cơ địa yếu, tôi bị ra máu nhiều, bác sỹ nói rằng tôi bị động thai nhẹ. Tôi phải nghỉ làm, nằm bất động trên giường 1 tháng để dưỡng thai. Chồng tôi sốt sắng gọi mẹ chồng tôi ra chăm sóc.
Khác với những nàng dâu khác, khi mới về nhà chồng thường nịnh nọt, lấy lòng mẹ chồng, tôi vẫn giữ mối ác cảm với mẹ chồng và gia đình nhà chồng từ sau vụ cưới xin. Bản thân tôi nghĩ rằng: “Họ đã có ác cảm với mình thì mình có làm gì cũng vậy nên không cần phải thể hiện.”
Khi mẹ chồng đến nhà tôi ở, tôi thường xuyên tỏ ra khó chịu, tôi chỉ lầm lì thu mình trong phòng và chẳng mấy khi nói chuyện với mẹ. Đồ ăn của mẹ nấu cho tôi, tôi cũng không cảm thấy hợp khẩu vị nên tôi chỉ ăn lấy lệ, cho qua. Khi chồng tôi nói rằng mẹ phàn nàn vì tôi quá ít nói, chẳng hay nói chuyện gì với mẹ, tôi chỉ bao biện rằng tôi mệt và chẳng biết nói gì. Mẹ chồng để ý thấy rằng tôi đang bầu bí nhưng ăn rất ít đã mua thêm đồ tẩm bổ về cho tôi ăn. Có lần vì không muốn ăn mà vẫn bị mẹ ép, tôi đã cáu gắt với mẹ. Lúc đó, tôi thấy bà rơm rơm nước mắt.
Đêm đó, tôi thỏ thẻ với chồng nói rằng muốn về ở ít ngày với mẹ đẻ vì ở đây tôi cảm thấy hơi khó chịu, tâm trạng không thoải mái, sợ gây ảnh hưởng đến thai nhi. Chồng tôi lúc đầu tỏ ý phản đối vì muốn tôi ở cùng với mẹ chồng ít bữa nhưng sau khi tôi nịnh nọt thì cũng nói rằng sẽ thưa chuyện với mẹ.
Không biết tối đó, mẹ chồng tôi có nghe thấy điều gì hay không mà sáng hôm sau, tôi thấy bà thu dọn quần áo, nói rằng cần về quê có việc gấp. Khi chồng tôi gặng hỏi chuyện gì thì bà không nói mà chỉ hối thúc chồng tôi đưa bà ra bến xe. Mẹ chồng đi rồi, tôi tuy có chưng hửng nhưng cũng thở phào.
Khi tôi trở lại phòng để dọn dẹp thì bất ngờ thấy một lá thư dưới gối. Trong thư, mẹ chồng tôi viết: “Gửi Kiều Anh. Mẹ biết trước giờ mẹ có nói, có làm nhiều điều khiến con bị tổn thương. Sau tất cả, mẹ biết con là một cô gái tốt. Mẹ có chút tiền tiết kiệm dành riêng cho con. Sau khi con sinh con, nếu muốn mẹ sẽ đến chăm sóc con.”
Sau khi đọc xong lá thư, tôi cảm thấy khóe mắt cay cay. Phải chăng tôi không chịu mở lòng, tôi quá cố chấp nên mẹ chồng tôi mới bỏ đi như thế?
Theo Lan (Dân Việt)