Cách đây 4 năm, tôi còn là một cô sinh viên với nhiều mơ mộng, hoài bão. Tôi cũng có một tình yêu đẹp khi ngồi trên ghế giảng đường. Người yêu tôi nhỏ hơn tôi 2 tuổi, nhà nghèo nhưng lại biết cách quan tâm, chăm sóc tôi. Tôi luôn tưởng rằng cuộc tình ấy sẽ có kết thúc tốt đẹp.
Nhưng rồi tôi ra trường, gia đình tôi gặp phải một biến cố lớn. Bố tôi bị tai nạn lao động. Nhà tôi cũng chẳng khá giả gì, số tiền dành dụm được mà bố mẹ định để xin việc cho tôi thì nay dùng hết để chữa bệnh cho bố.
Tôi phải đi xin làm công nhân để giúp gia đình trang trải cuộc sống. Mỗi đêm, cứ nhìn tấm bằng đại học treo trên tường, tôi lại cay xè mắt. Vừa tăng ca quá nhiều vừa lo cho bố nên sức khỏe tôi tụt dốc không phanh. Trong một lần tăng ca đêm, tôi ngất xỉu.
Vài người làm cùng đưa tôi vào phòng y tế của công ty để tôi được nghỉ ngơi. Tại đây, tôi đã gặp chồng mình bây giờ.
Anh là phó giám đốc công ty. Nghe tin công nhân ngất xỉu, anh tới tận nơi để thăm hỏi. Anh lớn hơn tôi 16 tuổi, phong độ, chững chạc. Dù là phó giám đốc nhưng anh rất gần gũi, vui tính nên ai cũng thích. Lúc đó, tôi vẫn chẳng hề nghĩ rằng có một ngày mình làm vợ anh. Tôi kể anh nghe về chuyện gia đình, về tấm bằng đại học, về ước mơ đứng trên bục giảng còn đang dang dở. Anh chăm chú lắng nghe rồi bảo tôi cứ nghỉ ngơi đi, chuyện gì đến sẽ đến, cái tôi cần là phải giữ sức khỏe cho thật tốt.
Hôm sau, tôi được anh cho nghỉ làm ba ngày để nghỉ ngơi và chăm sóc bố. Khi đến bệnh viện, tôi càng bất ngờ hơn khi biết toàn bộ viện phí cũng như tiền phẫu thuật của bố tôi đã có người chi trả. Tôi hỏi mẹ, mẹ nói đó chính là anh.
Tôi bàng hoàng gọi điện cho anh, anh cười nói đã kí giấy cho tôi nghỉ việc luôn rồi. Tôi cứ tưởng anh trả tiền cho bố tôi rồi cho tôi nghỉ việc vì sức khỏe không bảo đảm. Không ngờ, tối đó anh đến và nói đã xin được cho tôi dạy hợp đồng tại một trường tư nhân. Khi nào có thi tuyển công chức, anh sẽ báo lại cho tôi.
Bố mẹ tôi nghe thế mừng như nhặt được vàng. Bố tôi dù đang ốm yếu nằm trên giường bệnh cũng cố ngồi dậy cảm ơn anh liên tục. Ngay lúc đó, tôi đã có cảm giác cuộc đời này, tôi phải làm gì đó để trả ơn anh.
Quả nhiên, khi bố tôi xuất viện cũng là lúc anh tỏ tình với tôi. Không hoa hồng, không nến, chỉ có cái nắm tay và anh hỏi tôi một câu: “Mình làm đám cưới nhé”. Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến mức tôi không sao thích nghi ngay được. Nhưng oái oăm thay, khi tôi còn đang lưỡng lự thì chính bố mẹ tôi lại thúc ép tôi nhận lời.
Bố mẹ tôi nói tôi phải trả ơn cho anh, ơn nghĩa đó rất nặng nên phải trả bằng cả cuộc đời. Tôi không hề yêu anh, tình cảm tôi vẫn dành cho người cũ ở tận nơi xa. Hơn thế, anh đã có một đời vợ và một đứa con gái 8 tuổi và một bé trai 4 tuổi. Tôi cũng chưa từng đến nhà anh, chưa từng gặp gỡ bố mẹ anh. Tôi quen anh chỉ mới 3 tháng thôi. Nhưng đặt vào trường hợp này, tôi chỉ còn một cách là gật đầu đồng ý.
Tôi chỉ không ngờ, cái gật đầu hôm ấy lại mang đến cho tôi quá nhiều đau thương trong suốt 4 năm qua.
(Còn nữa)
Theo H.H (Helino)