Khi tìm hiểu anh, ai cũng khuyên tôi phải suy nghĩ thật kĩ. Nhà anh nổi tiếng là keo kiệt, sống vì tiền nhiều hơn vì tình. Nhưng tôi lại nghĩ khác. Thời đại bây giờ ai mà chẳng cần tiền khi mọi thứ đều đắt đỏ. Còn qua tiếp xúc, tôi thấy mọi người trong nhà anh vẫn đối xử với nhau rất tình nghĩa.
Ngày tôi lên xe hoa, ai cũng chép miệng bảo tôi nhỏ dại quá. Tôi cười. Tôi sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc để thiên hạ phải trầm trồ và tự công nhận mình nói sai. Thế mà không ngờ, tôi sống không tốt đúng như họ nói thật.
Đêm tân hôn, mẹ chồng bảo tôi đưa hết tiền vàng cưới cho bà giữ. Vốn đã nghĩ đến chuyện này nên tôi cũng lấy đưa ngay mà không suy nghĩ gì. Cầm tiền vàng trên tay, mẹ chồng yêu cầu tôi tháo luôn chiếc nhẫn cưới trên tay. “Con đeo vướng víu, lỡ mất thì uổng lắm, đưa hết đây mẹ bỏ cất chung một chỗ cho yên tâm”. Vợ chồng tôi không chịu vì cho rằng đây là thứ tượng trưng cho tình yêu chúng tôi.
Mẹ chồng tôi thấy vậy không lấy nhẫn nữa nhưng lại quay sang không cho chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật. Mẹ nói đi có ba ngày mà tốn mấy triệu bạc, số tiền đó đủ để làm một việc khác quan trọng hơn. Chồng tôi nói đã đặt vé xe hết rồi thì bà bảo hủy vé đi, xem thử có lấy được tiền thì lấy lại chứ không đi đâu hết. Chồng tôi im lặng ngầm đồng ý thì dâu mới là tôi đâu dám lên tiếng nữa. Thế là kế hoạch đi chơi bị bãi bỏ trong uất ức của tôi.
Qua ngày hôm sau, trong lúc hai mẹ con nấu ăn, mẹ chồng tôi nói tôi đưa cho bà bốn triệu một tháng để lo cơm nước cho cả nhà. Tôi trố mắt ngạc nhiên và thắc mắc, còn em chồng nữa, sao em chồng không phụ mà chỉ bắt vợ chồng tôi phụ.
Mẹ chồng nhẹ nhàng giải thích rằng em chồng chưa có vợ nên ăn cũng chẳng nhiều. Giờ vợ chồng tôi là anh cả thì phải có trách nhiệm lo cho cả gia đình. Trong khi đó lương vợ chồng tôi chưa đầy 10 triệu mà mỗi tháng phải chi ra tới 4 triệu lo cơm canh điện nước.
Không những thế cứ có giỗ tiệc, cưới hỏi, mừng sinh con, tân gia,… mẹ chồng đều đổ lên cho vợ chồng tôi. Bà nói tiền mừng cưới người ta mừng vợ chồng tôi thì giờ vợ chồng tôi phải trả lại. Nhưng sự thật thì số tiền ấy mẹ chồng tôi đã lấy từ đêm tân hôn rồi. Có tháng vợ chồng tôi méo mặt vì đi tới 6 cái đám cưới. Ngoài ra hầu như tháng nào cũng có thăm nom đau ốm, sinh đẻ. Từ khi lấy chồng, đến một bữa ăn ngon tôi cũng không dám vì tiền bạc quá túng thiếu.
Thậm chí khi có bầu tôi cũng không uống sữa bầu vì không phải dành dụm tiền sinh con. Sinh bé được 4 tháng thì công ty bắt tôi đi làm lại. Họ nói rằng nếu tôi không đi thì họ sẽ tuyển người khác vì đang thiếu người trầm trọng. Nếu tôi nghỉ làm nữa thì sinh hoạt phí của cả gia đình sẽ chẳng thể xoay sở nổi nếu chỉ dựa vào lương chồng. Mà bé còn nhỏ quá nên cũng không thể gửi bên ngoài, nếu gửi cũng rất tốn kém. Túng thế, tôi đành nhờ bà nội trông giúp cháu.
Ai ngờ, mẹ chồng tôi nói tỉnh bơ: “Nếu muốn mẹ giữ cháu thì hàng tháng phải trả công cho mẹ 2 triệu. Con gửi ở ngoài cũng giá đó mà chắc gì cháu đã được chăm sóc tốt bằng chính bà nội. Mẹ nói thế thôi, con cứ tính sao thì tính”. Tôi cứng họng.
Có ai đời bà nội chăm cháu mà đòi trả lương không? Thậm chí đòi trả lương ngang ngửa bên ngoài. Mẹ chồng tôi ít ra cũng nhận thức được bà chính là bà nội của cháu, đây lại là đứa cháu đầu tiên. Vậy mà bà đành lòng lấy thêm tiền của vợ chồng tôi. Tôi ức chế quá. Có nên kêu chồng dọn ra riêng ở cho mẹ chồng sáng mắt ra không mọi người?
Theo T.N (Helino)