Tôi trưởng thành mà không có bố bên cạnh. Mẹ tôi kể ông mất khi tôi mới hơn 2 tuổi. Suốt mấy chục năm, mẹ một mình nuôi tôi nên người. Trưởng thành rồi, có việc làm ổn định, mẹ lại đứng ra cưới vợ cho tôi để yên bề gia thất.
Vợ chồng tôi mua nhà chung cư ở thành phố, đầy đủ tiện nghi và sung túc. Không muốn phải sống xa mẹ và cũng lo lắng mẹ sống ở quê một mình không tốt nên tôi nói muốn đưa mẹ lên thành phố cùng. Nhưng mẹ tôi không đi. Mẹ bảo ở quê mẹ không buồn, cũng không cần lo cho mẹ vì mẹ đã tìm được người để đi cạnh cuối đời. Tin đó khiến tôi bất ngờ và giận dữ.
Không hiểu sao khi đó tôi lại ích kỉ và hồ đồ đến mức bắt ép mẹ phải chia tay người đàn ông đó. Đặc biệt khi biết ông ấy là một người thợ may, lại gần nhà tôi, tôi càng làm to chuyện hơn. Tôi tìm đến tận nhà ông ấy dằn mặt và buộc ông ấy phải rời bỏ mẹ tôi. Những ngày đó, mẹ tôi khóc, bỏ ăn nhưng tôi vẫn không nhân nhượng. Tôi nói tuổi mẹ già rồi, lẽ ra phải vui vầy với con cháu, sao lại đòi đi bước nữa để thiên hạ cười chê.
Để mẹ phải dứt khoát hoàn toàn, tôi còn lấy mạng sống của mình ra gây sức ép. Cuối cùng, mẹ tôi cũng chấp nhận không qua lại với người đàn ông kia nữa. Nhưng mẹ cũng kiên quyết không lên thành phố ở cùng tôi. Một tháng tôi về thăm mẹ một lần và mua cho mẹ rất nhiều đồ ăn cùng quần áo mới.
Tôi năm lần bảy lượt năn nỉ mẹ lên ở cùng mình nhưng mẹ vẫn không đi. Thậm chí sau này, khi đổ bệnh, mẹ cũng không gọi điện cho tôi biết mà tự chịu đựng. Đến khi một người hàng xóm gọi điện trách mắng tôi bất hiếu, để mẹ bệnh liệt giường không quan tâm, tôi mới bàng hoàng vội vã chạy về.
Chỉ một năm sau, mẹ tôi mất trong cô đơn và đau yếu. Ngày đưa tang mẹ, người đàn ông kia có đến nhưng không vào thắp hương mà chỉ đứng bên ngoài nhìn vào. Vài người còn nói tận mắt thấy ông ấy lau nước mắt, đứng một lúc lâu rồi lặng lẽ đi về. Tôi nghe xong cũng không mấy bận tâm vì còn mải lo tang lễ cho mẹ.
Chôn cất mẹ xong rồi, tôi xin nghỉ làm một tuần để ở lại quê nhang khói cho mẹ đỡ hiu quạnh. Khi thu dọn những kỉ vật cuối cùng mẹ để lại, tôi bàng hoàng khi thấy cái váy cưới trắng tinh mẹ cất kĩ trong một cái hộp để trong tủ quần áo. Trong đó còn có cả một lá thư bị nhòe vài chỗ vì nước mắt.
Đó là lá thư của người đàn ông mẹ yêu gửi mẹ. Cái váy cũng do ông ấy tự tay may tặng mẹ nhưng chưa từng được mẹ mặc một lần. Mẹ tôi chết vì u uất và giận tôi. Mọi lỗi lầm đều do tôi gây ra cả. Đọc thư mà tôi ân hận tột cùng. Tôi là đứa con tồi tệ, lần đầu tiên bật khóc thành tiếng vì hối hận. Tôi có lỗi với mẹ và cả người đàn ông kia. Tôi có nên tìm gặp ông ấy mà xin lỗi và xin tha thứ không?
Bạn đọc giấu tên (Helino)