Vợ chồng tôi năm nay đều đã bước sang độ tuổi 60 với cuộc hôn nhân 25 năm mà theo tôi cảm thấy là khá viên mãn. Các con tôi đều trưởng thành có công việc ổn định, cuộc sống hạnh phúc và thoải mái. Chúng tôi giờ chỉ đợi đến lúc dựng vợ gả chồng hết cho các con, rồi nhìn chúng sanh con đẻ cái. Thật sự niềm vui của tuổi già đơn giản là thế thôi. Tôi nào ngờ cuộc sống của gia đình mình đã hoàn toàn bị đảo lộn chỉ sau một biến cố không thể tưởng tượng nổi. Nó không chỉ khiến tôi đánh mất sự tôn trọng và tự hào về người chồng mà tôi hằng yêu thương, tin tưởng, nó còn làm cho danh dự của cả gia đình tôi bị vấy bẩn, nỗi ô nhục không biết để đâu cho hết.
Chồng tôi là một giáo viên cũng sắp đến tuổi về hưu. Ông ấy bình thường rất ít nói nhưng tính tình tốt bụng, hay quan tâm mọi người nên rất được lòng chòm xóm. Đối với người ngoài đã vậy, đối với vợ, ông ấy lại càng hết mực chăm sóc khiến cho mọi người nhìn vào ai cũng xuýt xoa nói chúng tôi chẳng khác gì đôi vợ chồng son.
Cũng như bao cặp đôi trung niên về già khác, chuyện quan hệ vợ chồng của chúng tôi gần như là con số 0 kể từ khi tôi bắt đầu mãn kinh. Sự thật thì tôi biết ông ấy vẫn còn ham muốn và tráng kiện lắm nhưng biết làm sao được khi điều kiện sức khỏe và cơ thể của tôi lại chẳng còn hoạt động được theo ý muốn. Sau nhiều lần bị tôi từ chối thì chồng tôi không còn đòi hỏi nữa. Tôi cũng nghĩ đơn giản là đến tuổi này thì vợ chồng sống với nhau bằng cái nghĩa cái tình chứ chuyện gối chăn kia chẳng còn quan trọng gì nữa. Chính từ suy nghĩ này của tôi cuối cùng lại trở thành lý do khiến gia đình tôi tan nát.
Có vẻ như vì thiếu thốn chuyện ấy, chồng tôi chẳng biết học ai mà đã bắt đầu đi tìm của lạ bên ngoài. Tôi không hề biết chuyện kinh tởm này bởi ông ta vẫn luôn ngọt ngào chu đáo với tôi không thay đổi. Chỉ đến một hôm nhận được điện thoại ở bệnh viện báo rằng chồng tôi đang ở trong cấp cứu, bí mật đáng xấu hổ của ông ấy mới bị bại lộ.
Tôi nhớ hôm đó là trưa chủ nhật, ông ấy bảo có hẹn với bạn đi uống bia một chút rồi về. Đến chiều chiều đang loay hoay trong bếp nấu nướng thì bỗng có một số lạ gọi đến. Tôi lạnh toát sống lưng, run rẩy hết tay chân khi đầu dây bên kia thông báo tôi đến bệnh viện gấp vì chồng tôi đang được cấp cứu. Tôi hoảng sợ đến tái mặt, trên đường bắt xe đến bệnh viện vừa đi vừa khóc, cứ nghĩ ông gặp tai nạn giao thông hay gì đó, chỉ thầm cầu nguyện rằng ông ta không sao cả.
Đến bệnh viện, tôi hớt hải chạy lòng vòng một hồi tôi mới tìm được phòng ông ấy đang nằm. Nhìn thấy chồng không sứt mẻ, không bị thương tích, tôi thở phào nhẹ nhõm như trút bỏ được cả tấn đá trong người. Thế nhưng chẳng hiểu sao ông ấy lại quay mặt sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi hỏi cũng không thấy ông ấy trả lời, chỉ biết trùm chăn kín đầu liên tục nói xin lỗi. Tôi còn lo sợ ông ta bị đụng trúng đầu rồi trở nên điên loạn mất trí không nhận ra vợ nữa chứ! Đến khi chạy đi hỏi bác sĩ, tôi mới vỡ lẽ, hóa ra chồng tôi nhập viện vì ngất xỉu sau khi uống thuốc cường dương. Cho đến lúc vào cấp cứu, chỗ đó của ông ta vẫn còn trong tình trạng "chào cờ". Thật nhục nhã không để đâu cho hết! Tôi và chồng không có quan hệ chăn gối đã từ lâu, việc ông ta uống thuốc cường dương để làm gì thì ai cũng đã rõ mười mươi.
Hình tượng người chồng chu đáo, thủy chung và đáng tin cậy của ông ấy trong lòng tôi giờ đây đã bị hủy hoại không còn gì. Lúc mấy đứa con vào bệnh viện, tôi cũng chẳng biết giải thích với chúng như thế nào về tai nạn mà người bố đáng kính của chúng vừa gặp phải. Dù sao ông ấy cũng là một giáo viên, lại sắp đến tuổi về hưu, tại sao ông ấy có thể đi ăn vụng bên ngoài rồi gây ra chuyện động trời như thế?
Từ bữa đó đến nay, ông ấy đã xin lỗi tôi rất nhiều lần rồi, ông ta nói đó là lần thứ 2 thử của lạ và vì muốn chứng tỏ bản lĩnh đàn ông nên mới uống thuốc hỗ trợ. Tôi thật sự chẳng quan tâm đó là lần thứ 2 hay lần thứ 200, chỉ cảm thấy rằng việc ông ấy làm kinh tởm không thể chấp nhận nổi. Giờ ở nhà cứ nhìn thấy mặt chồng là tôi không thể chịu nổi, chỉ muốn ly hôn quách cho xong. Con cái đã trưởng thành hết rồi, chúng tôi cũng chẳng còn gì luyến tiếc nữa. Ông ấy muốn tìm cái mới, ham muốn mấy thứ thú vui xác thịt thì tôi sẽ cho ông ấy toại nguyện, tự do muốn làm gì thì làm.
Theo Tiểu Lệ (Helino)