Chồng tôi là một người đường hoàng đĩnh đạc, lúc nào cũng hết mực chăm lo cho vợ con. Từ khi yêu tới khi cưới, tôi chưa bao giờ thấy phiền lòng về anh chút nào. Không chỉ riêng bản thân tôi, ngay như người ngoài cuộc nhìn vào gia đình tôi cũng có tới chín mười phần ghen tị.
Kể từ sau khi sinh con, tôi ở nhà làm hậu phương vững chắc cho chồng. Nhưng anh không vì thế mà tỏ ra khinh miệt vợ, cũng không hề có thái độ coi vợ là ăn bám. Ngược lại, biết chồng là người đàn ông đẹp trai, phong độ, bên ngoài cũng có nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp vây quanh, nhưng tôi chẳng mảy may nghĩ ngợi gì về lòng chung thủy của anh.
Vậy mà chuyện lại xảy ra vào một tuần trước, đúng ngày anh đi công tác xa trở về. Hôm ấy, anh hẹn ba mẹ con tôi ở nhà chờ anh về vào lúc 8 giờ tối. Anh báo không ăn cơm nhà nên mẹ con tôi cứ ăn trước đi. Cuối cùng bữa cơm cũng trôi qua, cả tôi và các con đều háo hức chờ chồng, cha trở về.
Tiếng chuông cửa vừa reo, các con tôi chạy ùa ra đón bố. Tôi đúng vai người vợ hiền, chờ đợi phía sau cánh cửa, khi anh vừa xuất hiện là ôm lấy anh, cởi áo khoác và cầm vali cho anh.
Vì các con tôi thể hiện sự mừng vui quá đỗi khi gặp lại bố, nên tôi nhường anh cho chúng trong giây lát. Thay vào đó, tôi vào phòng cất áo khoác và đồ đạc cho anh trước mới trở ra. Trong lúc treo áo khoác lên móc treo, từ trong túi áo khoác rơi ra một chiếc card visit khá lạ. Nhìn kỹ tấm card visit này, tôi chợt thấy cái tên dường như đã bắt gặp đâu đó. Ngờ ngợ hồi lâu, tôi chắc chắn đây chính là người yêu cũ của anh.
Tôi thẫn thờ nhìn dấu son môi được ghi dấu trên tấm card, kèm theo cả chữ bút bi ghi vội P.203, 21h mà thấy linh cảm có chuyện chẳng lành. Đúng vài phút sau, chồng tôi báo công ty có việc đột xuất cần anh giải quyết gấp, anh phải đi ngay.
Khi anh vừa lao vào phòng ngủ toan lấy áo khoác đi thì thấy vẻ mặt loang loáng nước của tôi. Trên tay tôi vẫn còn cầm tấm card từ người tình cũ của anh. Chắc có lẽ đoán rằng tôi đã biết phần nào sự tình, anh cũng bộc bạch thẳng thắn:
"Anh đã gặp lại Yên trong đợt công tác vừa rồi. Chắc anh không cần nói thì em cũng hiểu, tình cũ không rủ cũng tới, bọn anh đã… Ừm… lỗi cũng là do em một phần đấy vợ à, em sống cứ nhàn nhạt, cứ ngoan hiền, cứ chờ đợi vô điều kiện, nên đôi khi anh thấy chán lắm. Chỉ khi gặp lại Yên, anh mới có cảm giác mình là một người đàn ông thực sự, cần được che chở cho cô ấy!"
Tôi rơi nước mắt trước những lời nói như xoáy sâu vào tim mình. Hóa ra, vợ ngoan hiền quá là sai, vợ chờ chồng vô điều kiện cũng là sai. Khi tôi đang uất ức và tủi thân thì tiếng chuông của anh reo liên hồi, tôi cam đoan người tình cũ nóng lòng gọi anh đến. Và thâm tâm tôi cũng đã xác định, một khi anh bước chân ra khỏi nhà, bỏ mặc mẹ con tôi lúc bấy giờ, thì tôi cũng đủ can đảm để dứt bỏ tình cảm với anh.
Tối hôm đó, anh đi thật, tấm card visit bị tôi siết chặt trong lòng bàn tay, vụn nát.
Theo Bôm Bốp NF (Helino)