Chồng tôi là con trai một nên ngay từ khi mới lấy nhau xong, bố mẹ chồng đã không ngừng giục giã chuyện con cái. Nhà neo người nên ông bà lúc nào cũng chỉ mong mỏi có thêm đứa cháu cho vui nhà vui cửa. Hơn nữa ông bà lại mới nghỉ hưu, vẫn còn khỏe mà không có gì làm nên sinh cảm giác buồn chán.
Biết rõ điều này lại cũng quý bố mẹ chồng nên vợ chồng tôi xác định cưới xong sẽ "thả" luôn chứ không kế hoạch gì. Vì vậy mà chưa đầy một năm sau đám cưới, tôi đã sinh cho nhà chồng một đứa cháu đích tôn khỏe mạnh, kháu khỉnh.
Khỏi phải nói ông bà vui mừng đến thế nào. Tôi mang thai, ông bà phấn khởi một thì sự mừng rỡ khi biết cháu trai tăng gấp 10 lần. Vì vậy mà bố mẹ chồng chăm 2 mẹ con tôi như trứng mỏng từ khi còn mang thai, đến khi ở cữ và đến khi tôi đi làm. Bạn bè nhìn vào ai cũng bảo tôi "số hưởng" bởi có bố mẹ chồng như vàng 10 thế kia.
Chưa hết thời gian nghỉ sinh, tôi đã quay lại với công việc. Lý do là bởi tính chất công việc bận rộn mà tôi lại là một người phụ nữ tham công tiếc việc. Thêm nữa con đã có ông bà lo nên tôi quyết định đi làm sớm. Đương nhiên bố mẹ chồng tôi cũng chẳng phản đối gì, thậm chí còn mừng vì ông bà cưng cháu kinh khủng.
Cứ như thế, 2 vợ chồng tôi quay cuồng với công việc. Sáng đi làm khi con chưa dậy, tối về nhà khi con đã ngủ nên tất cả mọi thứ từ việc nhà đến chăm con đều do ông bà nội đảm nhận. Ông bà chẳng hề trách móc gì mà lại vui vẻ vì cháu ngày một quấn ông bà.
Rồi con tôi cũng gần 2 tuổi, cái tuổi học ăn học nói của trẻ. Được cái bà nội cháu rất chăm xem các clip nấu ăn cho trẻ trên mạng nên trộm vía, mẹ chẳng mấy khi ở nhà nhưng con trai tôi lại bụ bẫm hơn hẳn trẻ cùng tuổi. Càng ngày tôi càng cảm thấy vô cùng may mắn khi có được bố mẹ chồng như vậy và lại càng lao đầu vào công việc.
Thế nhưng đến hôm qua, tôi đã phải suy nghĩ lại về hành động của bản thân từ trước đến nay. Chuyện là do xong việc nên tôi về nhà sớm hơn thường lệ. Về đến nhà, tôi thấy ông đang chơi với cháu còn bà thì nấu ăn. Vui vẻ chào bố mẹ chồng xong, tôi cũng lại chơi với con như bình thường. Được một lát thì nghe con trai bi bô: "Mẹ! Lước! Lước cho con."
Tôi đang không hiểu con nói gì thì ông nội đã đi lấy bình nước lại và đưa cho cháu. Bây giờ thì tôi tá hỏa thực sự. Hóa ra con trai tôi ngọng "l, n". Tôi biết chuyện bố mẹ chồng ngọng "l, n" nhưng khi nói chuyện với tôi hoặc với người ngoài, ông bà vẫn cố nói chậm để nói đúng. Chỉ khi nào, ông bà nói chuyện với nhau hoặc với những người cùng quê thì lại lẫn lộn "l, n" với nhau. Cũng chính vì thế mà cả tôi lẫn chồng đều quên khuấy chuyện đó đi.
Tối hôm đó, tôi vẫn bình thường với bố mẹ chồng nhưng trong đầu không khỏi nghĩ cách giải quyết chuyện này trước khi quá muộn. Tôi đem chuyện này nói chuyện với chồng trước thì anh cũng khá bất ngờ. Anh nói rằng để mình nói khéo với bố mẹ xem ông bà phản ứng như thế nào rồi tính tiếp.
Tôi biết ông bà thương cháu nên tôi chẳng thể gay gắt được. Nhưng nếu cứ để tình trạng này tiếp tục thì con tôi sẽ bị ngọng "l, n" mất. Mà ai cũng rõ, ngày nay chuyện như thế bất lợi như thế nào trong giao tiếp, muốn sửa cũng phải tốn rất nhiều thời gian công sức. Tôi không có ý trách ông bà chuyện này bởi lỗi chính xác là do vợ chồng lơ là con cái. Chắc chắn là từ bây giờ cả bố lẫn mẹ sẽ phải thay đổi, bỏ bớt việc và chơi với con nhiều hơn mới được. Tôi ân hận và hoang mang quá.
Theo Chím NF (Helino)