Gia đình chúng tôi có hai chị em gái và em trai út. Từ nhỏ, nó đã là cục cưng của bố mẹ vì là cháu đích tôn của cả dòng họ. Em trai tôi chưa bao giờ phải đụng tay vào việc nhà, chỉ cần học giỏi, chào hỏi lễ phép là đạt yêu cầu của bố mẹ. Nó học hành xuất sắc, tốt nghiệp có công việc lương tốt nên bố mẹ tôi tự hào lắm.
Lớn lên, chúng tôi kết hôn khá gần nhà và đều được ở quây quần trong một con ngõ nhỏ của thành phố. Em trai tôi yêu một cô gái khá xinh đẹp, dịu dàng và đảm đang. Ngày nó dẫn người yêu về ra mắt, mẹ tôi tấm tắc mãi mấy món ăn ngon em dâu nấu. Bà duyệt ngay lập tức. Bố tôi cười vui vẻ vì ông chỉ mong con dâu giỏi nữ công gia chánh là vui cửa vui nhà.
Đôi vợ chồng son vẫn thường qua nhà tôi chơi. Nói thật lòng, tôi rất quý em dâu vì thấy nó chịu thương chịu khó lại chịu được thêm cái tính gia trưởng và công tử của em trai tôi. Chồng tôi vẫn giúp vợ việc nhà, chứ nhà em trai thì một mình em dâu lo tất.
Em trai tôi ngày nào cũng tươm tất đi làm đúng giờ sau khi ăn bữa sáng vợ nấu, chiều chơi thể thao, bia bọt đến 7h mới về nhà ăn cơm cùng vợ. Vậy mà vợ nó chưa bao giờ than vãn một lời.
Cho đến khi em dâu mang bầu, rồi sinh con. Cuộc hôn nhân bắt đầu có tiếng cãi vã. Em trai tôi khó chịu vì em dâu không chuẩn bị bữa sáng, nhà cửa không gọn gàng sạch sẽ. Nói ra nói vào thì em dâu khó chịu vì chồng không chăm con giúp vợ còn ý kiến nhiều.
Buổi tối hôm ấy, nó sang nhà tôi uống rượu, chén rượu vào là trút bầu tâm sự nói xấu vợ: "Chả hiểu sao ngày xưa vợ em đảm đang thế mà giờ lười lắm, có mỗi việc chăm con cũng không xong. Có hôm em về nhà thấy con trớ ra ghế còn lau không sạch. Cơm nước thì chưa nấu xong. Quần áo vứt vương vãi. Em bực mình nói cô ấy còn khóc lóc. Bực cả mình".
Tôi buông đũa rồi bảo nó: "Mỗi tháng cậu đưa vợ được 10 triệu hả? Chị trả bằng thế, cậu sang chăm cháu cho chị một tháng. Cậu không cần nấu cơm cho chị, chỉ cần trông cháu, nấu cháo, cho cháu ăn, chơi với cháu, dọn khi nó nôn trớ, quần áo bẩn nôn trớ thay ra giặt giũ. Lúc nào nó ngủ thì lau nhà, dọn dẹp nhé".
Em trai tôi nghe xong giãy nãy kêu bẩn khiến chồng tôi bật cười. Anh tiếp lời bảo anh làm cho chị suốt đấy nhưng mà anh không dám kêu vì con là con chung. Thời buổi này phụ nữ cũng đi làm, chỉ có lúc con mọn là được nghỉ sinh vài tháng, con thì quấy khóc, ốm đau đủ thứ bệnh vặt vãnh. Số tiền em trai tôi đưa khéo còn không đủ tiêu.
Nó nhìn vợ chồng tôi ngạc nhiên, hỏi đi hỏi lại chồng tôi việc giúp đỡ vợ bế con, tắm cho con, trông con cho vợ đi làm đẹp. Thấy tôi bực mình đuổi về thì im bặt không dám cãi rồi vội vã về nhà.
Hai tuần nay nó giận tôi không liên lạc, cũng không sang chơi. Đúng là công tử khó chiều, mới bị mắng vài câu đã tỏ thái độ! Tôi không biết nó có chịu thay đổi không. Chỉ mong nó biết thương vợ hơn, biết chia sẻ giúp đỡ vợ chăm con thay vì than vãn và đòi hỏi được chăm sóc như một ông tướng trong nhà.
Chồng tôi thấy mẹ gọi lên mắng tôi việc cãi nhau với em trai thì ái ngại nhìn tôi. Tôi đâu có nói gì quá đáng nhỉ? Người chồng vô tâm mới cần được mẹ khuyên bảo.
Theo Vy Vy (Helino)