Sau những lần như vậy, anh lại vỗ về, an ủi tôi. Anh chiều chuộng tôi đủ kiểu, bằng lời nói, quà tặng, thậm chí cả chuyện ấy để tôi vơi bớt nỗi buồn.
Đó là anh, một giám đốc doanh nghiệp tư nhân cùng thành phố. Tôi đến với anh đã gần một năm, dù biết người đàn ông này đã có vợ, nhưng hai vợ chồng anh đang ly thân và sống riêng. Anh nói vợ anh có bồ, giữa hai người chưa có con chung, chẳng còn lí do gì để ở với nhau. Giờ chỉ cần giải quyết xong tranh chấp về tài sản và công ty thì anh sẽ lập tức ly dị vợ và đến với tôi. Yêu anh, tôi hoàn toàn tin mọi lời anh nói.
Cũng vì tin yêu, tôi chấp nhận mọi yêu cầu vô lí như một sự hi sinh. Chẳng hạn như anh chỉ ở với tôi vào ngày thường, còn đến cuối tuần, anh lại phải về nhà với vợ, mà theo lời anh nói là “để giải quyết một số công việc làm ăn còn lại giữa hai người”. Tôi biết làm thế nào được, đành im lặng để anh đi.
|
Anh chỉ ở với tôi ngày thường, còn cuối tuần lại về với vợ (Ảnh minh họa) |
Không chỉ dừng lại ở đó, những buổi liên hoan ở công ty hay dịp gặp gỡ đối tác, anh lại rạng ngời bên vợ như một cặp vợ chồng hạnh phúc. Anh giải thích mình phải làm như vậy nhằm tạo sự tin tưởng, lấy những hợp đồng có lợi. Không dưới một lần bắt gặp họ tại buổi tiệc, tôi đau lòng khi thấy anh hôn đắm đuối vợ mình, cô ta xúng xính váy áo tay trong tay với anh, cười nói với mọi người xung quanh, tim tôi đau đớn không lời nào diễn tả.
Sau những lần như vậy, anh lại vỗ về, an ủi tôi. Anh chiều chuộng tôi đủ kiểu, bằng lời nói, quà tặng, thậm chí cả chuyện ấy để tôi vơi bớt nỗi buồn. Anh hứa chắc chắn rằng cuối năm anh sẽ giải quyết xong mọi việc và lấy tôi làm vợ. Tôi đành nuốt nước mắt vào trong và u mê tin rằng anh sẽ sớm thuộc về mình, người xứng đáng sánh bước bên anh phải là tôi, chứ không phải người phụ nữ kia.
Thế nhưng bây giờ đã là tháng 11 rồi, anh vẫn chưa có động tĩnh gì. Tôi có nhắc khéo thì anh nói công việc vẫn chưa xong, anh chưa thể ly dị vợ ngay lúc này, sẽ mất rất nhiều tài sản. Tôi nói mình đủ sức nuôi cả hai người, hoặc sẽ cho anh tiếp quản nhà hàng thì anh nổi khùng lên, bảo tôi coi thường anh, rồi bỏ tôi đi mấy ngày liền. Đã nhiều ngày nay anh không về, tôi gọi thì anh tắt máy, nhắn tin nói tôi đừng làm phiền anh trong thời gian này.
Thật sự tôi không biết nên làm thế nào. Tôi yêu anh nhiều lắm, nhưng tình yêu này của tôi có phải đã quá mù quáng rồi không? Tôi đã ngoài 30 tuổi, không còn trẻ trung gì nữa. Cái tôi cần là một gia đình của riêng mình, chứ không phải chút tình hờ qua ngày đoạn tháng. Tôi nên chờ đợi anh về hay dứt khoát một lần để đi tìm hạnh phúc thực sự?
>> Một lần say để rồi có thai với người mình không yêu
>> Hả hê trước vợ tình cũ vô sinh, ai ngờ...
Theo Ngọc Anh (VietNamNet)