Gia đình tôi nghèo, bố tôi "nát" rượu. Ký ức tuổi thơ của tôi là những trận đòn roi liên miên bố trút lên người mấy mẹ con. Lắm bữa cơm, ngồi vào ăn rồi nhưng thấy hết rượu, bố lại sai tôi chạy bộ cả cây số để mua. Tiền không có, tôi đứng chần chừ thì bố đã tét ngay vào mông và mắng. Tôi mếu máo xin tiền thì ông quay sang mắng mẹ. Lột hết cả túi mẹ vẫn không có đồng nào, tôi muối mặt đi mua chịu thay vì đứng ở nhà ăn đòn…
Mọi chuyện có lẽ sẽ còn tiếp diễn như thế, ba mẹ con tôi sẽ còn chịu khổ dài nếu như không có trận say hôm ấy của bố. Ông đẩy em gái ra khiến nó đập đầu vào tường, máu chảy bê bết. Sau lần ấy, mẹ đưa chúng tôi về ngoại sống, rau cháo nuôi nhau cũng được chỉ cần thoát khỏi đòn roi. Đến giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy rùng mình.
Biết thân biết phận, tôi luôn cố gắng học thật chăm. Vừa thông minh lại vừa nỗ lực hơn hẳn các bạn, tôi luôn đứng đầu lớp, đi thi tỉnh, thi quốc gia và giật giải đều đều. Lên đại học, tôi vừa cố gắng lấy học bổng, vừa đi làm thêm trang trải sinh hoạt. 4 năm trời tôi chưa từng biết tới hoạt động ngoại khóa là gì dù rất muốn…
Tôi cũng từ chối mọi lời tỏ tình hay cự tuyệt những chàng trai le ve ở xung quanh. Tới khi ra trường, mức lương của tôi rất khá, tôi vẫn chưa nghĩ tới chuyện yêu đương. Nhưng không ai nói trước được chữ ngờ, tôi gặp Thịnh trong một bữa tiệc sinh nhật công ty. Anh làm ở bộ phận khác, tầng khác nên hầu như 2 đứa chưa từng gặp qua. Anh chủ động nói chuyện nhưng những chủ đề của anh khá thú vị nên tôi hào hứng trao đổi.
Cuối cùng, anh xin số của tôi. Hai đứa thường xuyên nói chuyện thâu đêm. Được 3 tháng, tôi đồng ý lời tỏ tình. Nhưng tới lúc này, tôi mới biết Thịnh là con nhà giàu. Bố mẹ anh đều làm quan chức nhiều tiền nhiều của, đi đâu có lái xe riêng… Tôi thấy sợ hãi nhưng Thịnh nhất định không buông tay. Anh thuyết phục và níu kéo tôi.
Dù mẹ anh tỏ ra khinh khỉnh và không thích tôi lắm, nhưng bà cũng không phản đối. Cuối cùng, sau hơn 1 năm trời, chúng tôi cũng kết hôn.
Hôm đó, đoàn nhà trai gồm bố mẹ cùng các cô dì chú bác của Thịnh tới nhà, mẹ tôi rất ái ngại vì nhà cửa tềnh toàng, đơn sơ nhưng tôi động viên: "Không sao đâu mẹ, họ xin dâu chứ có xin của đâu mà phải lo. Mình cứ tự tin là được, nghèo chứ có phải làm chuyện gì không tử tế đâu mà phải xấu hổ."
Thật may, cả đoàn nhà trai dù hơi bất ngờ nhưng cũng không ai ý kiến gì. Hai bên nói chuyện cưới xin cũng nhanh chóng. Rồi đám cưới cũng diễn ra, tôi về sống chung với bố mẹ chồng trong căn biệt thự rất sang trọng.
Thế nhưng, trong một lần tình cờ, tôi nghe được những lời mẹ chồng nói mà rớt nước mắt. Hôm ấy, nấu nướng xong xuôi, tôi lên phòng gọi bố mẹ xuống ăn cơm tối. Chưa kịp gõ cửa thì nghe tiếng mẹ chồng oang oang:
- Em không đồng ý đâu đấy, nhìn bà thông gia vừa bẩn, vừa quê. Tới đây ở 2 hôm rồi em phải cho người dọn lại chừng nào mới xong? Nếu anh muốn đón họ lên 1 chuyến thì mời ra nhà hàng, nhanh gọn.
Tôi hiểu họ đang nói tới ai. Tôi sốc, thì ra vẻ ngoài lãnh đạm và "bình thường" của mẹ chồng chỉ là che giấu đi sự khinh bỉ cùng cực với gia đình tôi.
Lau hết những giọt nước mắt đọng trên má, tôi gõ cửa rồi bước vào. Đứng trước mặt họ, tôi nói rành rọt:
- Bố mẹ không cần miễn cưỡng mời họ hàng nhà con lên đâu ạ. Họ cũng chỉ là muốn xem con sống như thế nào, được gả vào gia đình ra sao chứ nào thích thú gì tới đây đâu ạ. Và họ tuy nghèo nhưng không bẩn, họ mà bẩn thì con cũng nào khác đâu…
Mẹ chồng tôi cứng họng vì không ngờ tôi lại nghe được lời bà nói. Bố chồng cũng hơi ái ngại, nói 1 đôi câu xoa dịu tình hình. Tôi thì nghĩ rồi, chính giây phút đứng trước cửa nghe họ xúc phạm mẹ mình, tôi đã bất chấp hết. Thà rằng sống 1 mình còn hơn phải làm dâu gia đình coi thường nhà mình.
Theo Miss Mộng Mơ (Helino)