Mình và chồng quen nhau 6 năm rồi cưới, tụi mình cưới được một năm rồi, giờ mình có em bé được 3 tháng. Vài tháng trước khi cưới, chồng có đón chị chồng ở quê lên, thuê mặt bằng cho chị ấy mở tiệm làm nail, tóc, chị ly dị chồng và đang nuôi con học lớp 7. Vợ chồng mình thuê nhà riêng ở, nhưng ăn cơm chung với mẹ con chị ấy. Sáng chồng mình đi chợ, mua đồ ăn đem qua cho chị ở nhà nấu, trưa về mình ăn cơm, chồng mình thì trưa ăn tại công ty, không về, rồi chiều hai vợ chồng ăn cơm bên nhà chị ấy, tối về nhà riêng ngủ.
Từ khi cưới đến giờ chồng cũng không đưa tiền mình giữ hay cho mình tiền gì cả. Mình cũng đi làm, có lương riêng nên không nhắc tới, khi nào hết tiền thì nói chồng đưa một ít, chưa bao giờ quá 500 nghìn đồng. Tiền lương của mình để trả tiền ngân hàng vay lúc làm đám cưới, trả tiền thuê nhà, còn lại mình tiêu xài. Còn lương của chồng lo tiền ăn của 4 người, trả góp mua hàng gia dụng trong nhà, chị chồng làm không đủ tiền đóng tiền nhà thì chồng mình đưa tiền đóng phụ chị ấy. Mọi chuyện cứ như thế diễn ra trong vòng một năm nay, mình cũng không có ý kiến gì, nghĩ vợ chồng mình ăn cơm chung, chị bỏ công ra nấu thì tiền đi chợ chồng lo cũng hợp lý. Trước chồng mình đi học, chị ấy cũng cho tiền, lo lắng cho em trai, giờ chồng mình lo lại cũng đúng, chồng mình biết nghĩ, biết trước sau vậy cũng tốt. Nhưng buồn cái như thế hoài, mình và chồng mình dù cưới một năm rồi vẫn không dư được đồng nào, cha mẹ hai bên cũng khó khăn nên không ai phụ giúp gì, đều do hai vợ chồng tự lo.
Giờ mình lại có em bé, bên nhà chị chồng không có chỗ nghỉ ngơi, ăn cơm xong về nhà mình nghỉ, đi tới lui lại càng mệt hơn. Mình có nói với chồng, chồng nói từ từ vợ chồng mình về nhà nấu ăn riêng, sẽ nói với mẹ anh không lo cho chị ấy nữa, để còn dành dụm mà lo cho con. Mình không biết từ từ là tới khi nào. Tuần trước, mình giận chồng, mình có tật khi giận chồng là không qua chị chồng ăn cơm, ăn bụi ở đâu đó. Sẵn dịp vậy, mình tự đi chợ, mua đồ về nhà nấu cơm ăn, mình có nói với chị chồng mình không qua ăn cơm, chỉ nói vậy thôi, mình không nói gì thêm cả. Trước giờ hai vợ chồng giận hờn nhau hay gì đó chị chồng mình không bao giờ hỏi tới. Chắc vì vậy mà chị ấy buồn mình, nên khi mình qua nhà chị thì thấy thái độ nhợt nhạt hẳn, trước đó hai chị em rất thân. Mình cũng làm lơ luôn, cư xử nói chuyện như bình thường.
Sau khi vợ chồng hết giận, anh theo mình về nhà nấu cơm ăn, nhưng sáng vẫn đi chợ cho chị và cho cả nhà mình. Giờ chị ấy lại có bạn ở quê lên vừa học nghề của chị vừa làm bên thẩm mỹ, vì mới nên cũng chưa có khách, không biết có phụ tiền nhà và tiền ăn không thì mình không hỏi. Về phần chị chồng, có nhiều cái thương cũng nhiều cái giận, chị không biết chạy xe, trước chạy chập chững té vài lần nên giờ nhát, kêu tập xe nữa thì bảo khi nào mua được xe rồi tập lại, chứ giờ chạy được xe đâu mà chạy. Chồng mình không đi chợ được thì cả nhà bên đó 3 người nhịn đói hoặc nấu mì ăn chứ không đi chợ, dù chợ cách nhà 100m. Bạn của chị ấy có xe và biết chạy xe cũng không đi vì không biết mua gì ăn.
Mình biết chị một mình nuôi con rất vất vả, chồng cũ không chu cấp gì, cha mẹ không phụ được nên khó khăn lắm, nhưng tình trạng này kéo dài mình không biết phải làm sao giờ. Từ đây đến lúc em bé ra đời còn bao nhiêu thứ phải lo, ngay cả tiền sữa mình cũng tự mua uống. Mình biết chồng hiểu được vấn đề, nhưng kêu chồng để chị ấy tự lo chắc anh không làm được, còn tiếp tục thì còn chịu khổ dài dài. Không biết chị chồng có hiểu cho nỗi khổ của vợ chồng mình không nữa. Giờ mình rối lắm, mong các bạn cho mình ý kiến. Mình cảm ơn.
Theo Nguyệt (VnExpress.net)