Tôi và chồng tôi yêu nhau được 4 năm rồi quyết định đám cưới. Ngày yêu nhau, hai đứa không có điều kiện, một thời gian anh không có công việc, cuộc sống của hai đứa dựa vào lương làm thêm của tôi. Từ ngày mới yêu, anh tuy không cưng chiều ra mặt nhưng luôn là người yêu thương tôi hết mực. Cuộc sống chúng tôi cứ bình yên trôi qua, chồng tôi vào làm ở công ty tài chính, công việc rất bận. Trước khi vào làm ở nơi này, anh ngày nào cũng gặp tôi, cùng nhau đi chơi, tâm sự. Từ ngày vào đây, ban đầu lạ lẫm, anh phải cố gắng rất nhiều, công việc bận nên thời gian dành cho tôi giảm dần. Nhiều lúc tôi nhận ra là cả tuần không gặp nhau mặc dù nhà tôi chỉ cách nhà anh 5 phút đi bộ. Vì tin anh nên tôi cũng không thắc mắc gì, thậm chí tôi còn bị trách là không quan tâm đến anh (công việc của tôi khá bận rộn). Thi thoảng tôi hỏi han, anh thường cáu gắt, bảo tôi nói linh tinh, anh đang mệt mà tôi cứ làm phiền. Ngày sắp cưới, anh được đi du lịch Quy Nhơn với công ty, tôi xin đi cùng anh nhất định không cho.
Thi thoảng anh kể chuyện về công ty, anh đều kêu chán, rồi chê bai đồng nghiệp. Tôi sợ anh mệt và áp lực nên cũng không dám hỏi han gì kỹ. Cưới nhau xong, chúng tôi ra ở riêng. Công việc của anh vẫn bận rộn như vậy, đi làm đến tận khuya mới về, nhiều khi nhậu nhẹt say lại mắng mỏ tôi. Tôi vẫn tất bật công việc ở cơ quan rồi về lo cơm nước, dọn dẹp nhà cửa, đối nội đối ngoại. Sau khi cưới khoảng một năm, một lần anh đi công tác, say rượu và nhắn tin nói với tôi "Anh xin lỗi nhưng càng ngày em càng xa anh quá". Thực sự lúc ấy tôi quá lo lắng, nhắn tin anh không trả lời, gọi điện anh không nghe. Tôi cứ nghĩ anh lại say sưa như mọi lần nên nhắn tin nhờ đồng nghiệp đi cùng anh để ý giúp.
Khoảng 30 phút sau, tôi nhận được tin nhắn từ một nữ đồng nghiệp của anh. Chị ta bảo tôi là anh đã thách chị ta nhắn tin cho tôi, rồi chị ta kể rằng chồng tôi và chị ta ngoại tình sau lưng tôi, người chủ động là chị ta, họ lén lút hơn một năm, kể từ thời điểm chồng tôi bắt đầu làm ở đó. Rồi chị ta xin lỗi tôi, nói rằng chồng tôi chỉ lợi dụng chị ta, người anh yêu là tôi. Chị ta kể đã hy sinh những gì cho chồng tôi, vậy mà cuối cùng chồng tôi chỉ coi chị ta như rác. Rằng bố mẹ chị ra định xuống gặp tôi nói chuyện, cứ như thể tôi là người cướp chồng của con gái họ. Chị ta nói rằng vì quá tự tin nên cứ nghĩ anh sẽ bỏ tôi, không cưới tôi, rồi kể về nỗi đau khổ khi nghe tin chúng tôi đi chụp ảnh cưới, đăng ký kết hôn rồi tổ chức cưới. Chị ta cũng kể về việc sẵn sàng đợi chồng tôi nhận làm vợ hai, "tất cả chỉ vì yêu".
Tôi quá đau khổ, thanh xuân và tình yêu mà tôi luôn tự hào hóa ra không đẹp đến thế. Anh trách là do tôi không quan tâm nên ban đầu mới nhận sự quan tâm từ người ấy. Rồi chính anh mới là người từ chối sự quan tâm, chính anh luôn gạt tôi ra trong các câu chuyện, anh cáu gắt khi tôi hỏi thăm, là người đi sớm về muộn, ngay cả khi tôi ốm anh cũng không biết. Vậy mà anh trách tôi, nói anh như vậy là do tôi. Anh xin lỗi nhưng vẫn đẩy trách nhiệm về phía tôi. Anh chỉ thừa nhận sai khi nhận sự quan tâm từ cô ta chứ chưa từng quan hệ với người đồng nghiệp đó. Anh bảo chỉ yêu mình tôi, mong tôi tha thứ và làm lại từ đầu.
Thực sự tôi rất mệt mỏi, bản thân quá yêu anh, quá tin anh và tin vào tình yêu của chúng tôi. Anh có nhiều thời gian để sửa sai trước khi chúng tôi cưới nhau. Anh có rất nhiều cơ hội để dừng lại, vậy mà đến thời điểm này mới nhận lỗi và "dừng lại". Tôi có nên tha thứ cho anh không hay dừng lại và tìm một hạnh phúc khác xứng đáng hơn?
Theo Ngọc (VnExpress.net)