Lấy nhau 4 năm, có 1 cô công chúa nhỏ gần 3 tuổi, vợ chồng em cũng khá hạnh phúc. Anh là người hiền lành, đứng đắn, biết trước, biết sau và đặc biệt rất quan tâm gia đình vợ. Nhiều lần anh chủ động đề nghị đưa 2 mẹ con về ngoại vì biết con nhớ mẹ, bà nhớ cháu. Sang đó, anh cũng rất tự nhiên ăn uống, làm việc lặt vặt giúp đỡ và coi đây như gia đình thứ 2 nên em rất mừng. Cũng chính vì thế, em tin rằng anh yêu em và yêu cả gia đình của em. Đương nhiên, em cũng dùng cả cái tâm để đối đãi lại với bố mẹ, họ hàng bên chồng.
Ấy thế mà chỉ qua 1 câu nói của anh, em lại nghi ngờ tất cả những điều anh từng làm trước kia mọi người ạ.
Chẳng là mẹ em mới đi khám và phát hiện bị ung thư giai đoạn cuối được hơn 1 tháng. Thế nhưng, vì giai đoạn cuối rồi nên bệnh phát rất nhanh. 1 tháng qua là 1 tháng bà nằm viện trị xạ, truyền hóa chất vào người nên bà gầy rộc đi, mặt mũi hốc hác, tóc rụng quá nửa. Mỗi lần nhìn bà, em lại không kiềm được mà lén quay đi lau nước mắt. Bà biết bà cũng chẳng thể làm gì hơn, chỉ cầm tay con gái.
Em thương bà lắm, cả đời vất vả vì con cái. Giờ có tuổi, gia đình mới khấm khá hơn chút, chưa kịp hưởng thì đã bệnh tật thế này. Em cũng đã quá quen có mẹ ở nhà để về tới ngoại là có cơm ngon, canh ngọt. Cháu khóc mà mệt quá có người trông cho, thi thoảng buồn chán chẳng vì điều gì có người để tựa vào. Em không thể tưởng tượng được 1 ngày bà sẽ rời mình mà đi…
Từ ngày bà bệnh, em cứ như người mất hồn. Chồng em chắc cũng hiểu được nên cũng phụ em việc cơm nước ở nhà và chăm sóc con giúp em nhiều hơn. Thế nhưng, hôm qua khi chồng vào bệnh viện, nhìn mẹ nằm thiếp đi, em thì rưng rưng lão lại bảo:
- Thôi cho mẹ đi cho thanh thản. Nằm đây lâu tốn kém mà có cứu được đâu.
Em ban đầu không nghĩ là chồng mình lại nói được điều đó, hi vọng là mình nghe nhầm, liền hỏi lại:
- Anh nói cái gì cơ?
- Ờ thì em nghĩ xem, nằm mãi cũng không có kết quả gì đâu. Bệnh này xác định sẽ...
- Anh im đi. Còn 1 tia hi vọng em cũng phải cố, còn 1 đồng tiền trong người em cũng tiêu cho mẹ. Để bà ở bên em ngày nào hay ngày đấy, em phải cố hết sức mình. Em tưởng anh là người con rể yêu thương gia đình ngoại, nào ngờ anh cũng chỉ như bao người khác thôi! - Em tức giận hét lên giữa bệnh viện.
Chồng thấy vậy hơi rén, liền dỗ để em bớt tức giận:
- Anh chỉ đưa ra ý kiến vậy thôi, còn quyết định sao đương nhiên tùy em và gia đình. Anh đưa con đi về đây, em ở lại chăm mẹ. Ăn uống cho đầy đủ.
Em thật sự vẫn rất sốc mọi người ạ. Khác máu tanh lòng là có thật đúng không ạ? Chồng em nghĩ cho nhà vợ thế mà cũng nói ra được những lời đó là sao?
Theo Miss Mộng Mơ (Helino)