Khi tôi đi vệ sinh quay lại, tình cờ tôi nghe vợ dặn con trai phải gọi cô bé ấy là "chị Tú". Giọng của em có vẻ nghẹn ngào khi nhắc đến tên cô bé ấy. Con trai tôi vô tư, chạy theo cô bé ấy chơi đùa cả buổi chiều. Tôi vẫn quan sát vợ, từng biểu cảm của em càng khiến tôi nghi ngờ. Em cứ nhìn chằm chằm vào con bé, có khi lại cười mỉm, có khi mắt lại buồn xa xăm, khi lại ươn ướt như kiểu muốn khóc mà không dám khóc.
Xẩm tối, vợ chồng tôi về. Trên đường về, Liên cứ ngồi im, ôm con trai. Tôi hỏi mới nói, không lại ngồi im như nhiều tâm sự lắm. Tôi cũng không gặn hỏi nhưng tôi cần làm điều gì đó để xác minh nghi ngờ của mình.
Về lại Sài Gòn, tôi bí mật gọi điện cho một anh đồng nghiệp thân thiết đang làm việc ở quê vợ. Tôi nhờ cậu ấy dò la tin tức về đứa bé trong chùa. Một tuần sau, anh ấy gửi cho tôi mấy tấm ảnh cũ chụp qua điện thoại. Đó là vợ tôi đang bế đứa bé nhỏ xíu trên tay, cười tươi chụp ảnh trước cổng chùa. Rồi nhiều hình ảnh khác của em và đứa bé gái.
Bạn tôi nói, vợ tôi chính là mẹ đứa bé. Phải khó khăn lắm anh ấy mới có được thông tin này từ sư trụ trì. Nhưng lý do vì sao em bỏ rơi đứa bé thì sư trụ trì không nói. Chỉ có điều từ khi đi lấy chồng, vợ tôi chỉ gửi tiền nuôi con mà không về thăm con. Mãi đến tuần trước mới về nên em mới xúc động như thế.
Nghe xong điện thoại của bạn thân, tôi buông mình ngã xuống ghế salon. Vậy là linh cảm của tôi đã đúng. Thì ra, vợ tôi đã có con riêng, lại còn giấu tôi rất kĩ. Thậm chí chính bố mẹ em cũng chẳng biết gì về đứa bé.
Khuya đó, tôi đem những bức ảnh ra hỏi vợ. Mới đầu, em sợ hãi, ngồi thu mình lại. Tôi tiếp tục gằn giọng hỏi lý do vì sao em giấu tôi, vì sao em phải bỏ rơi đứa bé rồi tìm đến thăm với tư cách người làm từ thiện.
Vợ nhìn tôi, khóc nức nở: "Năm đó em bị hắn ta lừa. Hắn ta dỗ ngọt em. Cuối cùng em có bầu, hắn bỏ rơi em. Đó là quãng thời gian mà em không còn muốn nhớ lại nữa. Cùng đường, em vào chùa ở, sinh xong đứa bé được 3 tháng thì rời khỏi chùa. Nhưng tới tận bây giờ, em vẫn ân hận, day dứt lắm. Em biết dối anh là sai nhưng em yêu anh và con. Em không muốn đánh mất gia đình của mình. Em biết em sai nên đã chịu đựng, nhún nhường suốt 5 năm nay. 5 năm nay, em chưa từng sai với anh và gia đình. Còn chuyện quá khứ, xin anh đừng khơi lại nữa".
Trái tim tôi đau như xát muối trước những lời nói của vợ. Em khóc nghẹn: "Em muốn đem con về nuôi. Thật sự em muốn đem con về nuôi". Rồi em quỳ xuống chân tôi, van xin tôi hãy cho em đem con về nuôi, dù với thân phận gì cũng được.
Tâm trạng tôi hỗn loạn. Vừa hụt hẫng, vừa tức giận lại vừa thương vợ, xót con. Không ngờ cuộc hôn nhân 5 năm của tôi lại rơi vào ngõ cụt thế này. Tôi đau đầu quá, dù suy nghĩ đường nào tôi cũng không thể chọn con đường đúng đắn. Tôi có nên tha thứ cho vợ và đón con bé về ở không? Nếu đón thì tôi lấy tư cách gì đón và gọi con bé bằng gì đây? Hơn nữa tôi phải giải thích thế nào với bố mẹ, hàng xóm đây?
Theo Thành Trung (Helino)