Nhìn thấy người ta sắp về nhà chồng cười tít cả mắt vì sung sướng, hạnh phúc mà tôi chỉ trực trào nước mắt khi nghĩ đến tình cảnh éo le của mình. Đáng lẽ, con gái sắp về nhà chồng phải hớn hở, vui mừng nhưng ở hoàn cảnh của tôi hiện tại thì cười sao được cơ chứ.
Tôi và anh quen rồi yêu nhau từ thời còn học đại học, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua nhiều khó khăn, thử thách và may mắn là sau những lần bất hòa ấy chúng tôi lại thêm yêu, hiểu nhau nhiều hơn nên không dẫn đến chia ly. Người ta cứ bảo, tình yêu thời sinh viên làm sao bền lâu được vậy mà chúng tôi vẫn cứ nắm tay nhau đi hết 4 năm đại học rồi ra trường đi làm cũng không thay lòng đổi dạ. Gia đình hai bên biết chúng tôi yêu nhau cũng rất ủng hộ. 3 năm sau khi chúng tôi ra trường bố mẹ cũng giục cưới vì cả 2 đã có công việc ổn định hết cả rồi.
Những tưởng cuộc đời của tôi như vậy là quá êm xuôi rồi thì sóng gió từ đâu lại ập đến đúng vào thời điểm mà tôi có nằm mơ cũng không bao giờ ngờ được.
Tôi vốn là con một, bố mẹ hiếm muộn nên mãi mới sinh được tôi. Hơn 20 năm qua, tôi luôn được sống trong sự yêu thương, đùm bọc của bố mẹ. Thực ra, gia đình tôi cũng không phải khá giả gì nhưng bố mẹ cố gắng dành dụm, tích cóp cũng cố mua được một ngôi nhà ở ven đô. Bố bảo rằng, đó là của hồi môn mà bố mẹ cho tôi để đến khi có gì xảy ra thì còn lấy đó làm "phao cứu sinh".
Khi yêu, tôi không hề đả động đến chuyện tôi có một ngôi nhà vì tôi hiểu rõ anh ấy, anh không bao giờ tham lam hay chỉ nhìn vào của cải để lấy tôi. Vả lại gia đình anh ấy cũng có điều kiện, căn nhà ấy, tôi biết, chẳng thấm vào đâu so với cơ ngơi của bố mẹ anh trên thành phố. Mãi cho đến gần đây, khi hai gia đình đã bàn chuyện cưới xin xong xuôi, tôi mới nói với anh về chuyện căn nhà bố mẹ cho vì tôi nghĩ đơn giản rằng đã là vợ chồng thì không nên giấu giếm chuyện gì nữa, để anh biết cũng không sao.
Nào ngờ anh lại đem chuyện ấy kể với bố mẹ bên đó, thế rồi ông bà nảy ra ý định thế này. Họ bảo tôi bán căn nhà ấy đi rồi họ sẽ cho thêm 1 ít tiền nữa để mua căn nhà lớn hơn và đương nhiên, sổ đỏ sẽ đứng tên con trai của ông bà. Tôi nghe thấy mà há hốc miệng, cứng họng không thể nói thêm câu nào nữa. Tôi bảo: "Để con về thưa với bố mẹ đẻ của con xem sao đã". Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng tôi trào dâng cơn tức giận, tôi không ngờ ông bà ấy lại tính toán đến mức vậy, trong khi giá trị căn nhà của tôi gấp vài chục lần số tiền ông bà ấy cho.
Tôi về kể hết đầu đuôi câu chuyện với bố mẹ thì bố tôi nổi trận lôi đình. Ông quát lớn: "không cưới xin gì hết nữa, nói như vậy mà nghe được sao". Kể ra bố tôi nói cũng có lý, giờ chưa cưới mà gia đình đó đã tham của cải như vậy thì sau này còn nhiều vấn đề khác nữa. Cuộc đời không ai biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra, nếu lỡ tôi và anh không sống được với nhau thì chắc chắn người thiệt thòi sẽ là tôi. Điều bố tôi lo lắng nhất là giờ đến lúc cưới rồi gia đình đó mới lộ ra "bộ mặt thật", liệu tôi có thể sống yên ổn trong một gia đình chỉ coi trọng vật chất như vậy.
Thêm nữa, khi tôi nói chuyện này với chồng sắp cưới thì anh cau mày giận dữ nói rằng tôi nhỏ nhen, ích kỷ và không tin tưởng anh. Anh bảo cưới nhau về rồi thì của vợ cũng là của chồng, đi đâu mà thiệt, rồi anh còn bảo tôi nói xấu, đặt điều cho bố mẹ anh để mọi chuyện mới trở nên rối tung ra như vậy. Tôi không thể hiểu được bố mẹ anh đã nói với anh những gì để biến một người đàn ông từng bảo vệ tôi hết lòng lại quay ra trách móc tôi như vậy. Anh không hề đặt mình vào hoàn cảnh của tôi lúc này để hiểu, thông cảm cho tôi.
Giờ tôi hoang mang lắm, nếu nghe theo bên nhà chồng thì bố mẹ tôi nhất định không đồng ý, tôi đã cố gắng thuyết phục bố mẹ nhưng không được. Còn nếu tôi từ chối lời đề nghị của gia đình bên đó, chắc chắn sẽ mất lòng ông bà ấy và có lẽ cuộc sống làm dâu sau này của tôi cũng khổ trăm bề.
Theo M.L (Helino)