Tai tôi ù đi… Bụng đau quặn thắt. Tôi lập tức cầm túi xách chạy xuống cầu thang để bắt taxi.
Lời nói vừa nãy trong điện thoại cứ vang trong đầu tôi, tôi hoa mắt, tay chân thì run run mãi mới xỏ được dép vào. Tôi xuống đến tầng 1 mới nhớ ra mình hình như chưa đóng cửa, quay vôi lên. Thế rồi ở cầu thang thứ 3, tôi bước hụt, ngã ra đằng sau và không nhớ gì nữa cả.
Mở mắt, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện, tôi cảm nhận rõ sự đau nhức và xót ở trên đầu, tay đang truyền nước và phần dưới của tôi... Tôi không thấy bụng mình đâu cả, tôi mới gào thét lên ở bệnh viện. Con tôi đâu rồi? Tôi vừa run sợ, vừa khóc vừa hét. Y tá vào phòng cùng mẹ tôi và mẹ chồng tôi. Hai bà giữ tôi lại, mắt ai cũng đỏ hoe.
"Nằm yên đi con ơi, nằm yên cho người ta khám định. Khổ lắm con ơi, sao khổ thế này con ơi", mẹ ôm tôi, vừa giữ tôi vừa khóc.
"Con, con của con đâu, mấy người đem con tôi đi đâu rồi? Sao con không cảm nhận được con trong bụng nữa. Con của con đâu rồi, đâu rồi…"
Mẹ tôi vẫn khóc và giữ tôi chằm chặp. Còn mẹ chồng chỉ đứng nhìn tôi, nước mắt bà không rơi nữa, rồi bà quay ra ngoài. Y tá vừa tiêm mũi thuốc an thần cho tôi bình tâm lại. Lúc này tôi mới nhớ ra, là tôi đã bị ngã, tôi ngã khi chạy vội lên khóa cửa, tôi chạy vội đi đang chuẩn bị đến bệnh viện xem chồng, chồng tôi bị tai nạn!
"Mẹ, chồng con... chồng con anh ý bị tai nạn, anh sao rồi mẹ ơi? Con phải gặp anh ấy, con không thể mất cả con con cả chồng con. Mẹ ơi!", tôi lại vừa nói vừa vùng dậy, nhưng vùng dưới của tôi thắt lại, tôi ứa nước mắt ra.
"Chồng con đang nằm ở phòng cấp cứu khác. Sao khổ thế hả con, chồng con đang hôn mê bị tai nạn rồi! Ông trời ơi sao số con tôi lận đận thế này."
Một lần nữa, mẹ tôi vừa khóc vừa nói. Tai tôi lại ù đi, nước mắt ứa ra, trong khoảnh khắc tôi không còn một nhận thức nào về cơ thể mình hiện tại. Chồng tôi, anh bị tai nạn. Con tôi, bị sảy. Tất cả xảy ra trong cùng một buổi tối. Tôi sau này phải sống thế nào, liệu chồng tôi, chồng tôi anh ấy… anh ấy…
Tôi nằm khóc cả đêm, còn người thì không ngừng đau nhức, vết thương trên đầu tôi rỉ máu, mỗi lần bác sĩ vào khám, tôi chỉ cầu xin cho tôi được sang gặp chồng. Tôi không cảm nhận được sự đau ở thể xác, tim tôi, tâm trí tôi không thể ngừng nghĩ về anh, nghĩ về những ngày sau này. Tôi mất con rồi, còn anh, tôi cũng không biết mình có mất cả anh nữa không. Bố mẹ chồng tôi sẽ phải đối diện như thế nào?
Tờ mờ sáng, bố mẹ chồng tôi đẩy cửa bước vào. Hai người mắt vẫn còn đỏ hoe. Mẹ chồng tôi nói thẳng:
"Tôi thương cô, hai chúng tôi đều thương và hiểu cho cô. Nhưng nỗi đau này với gia đình tôi là quá lớn, cô ạ, tôi biết cô đang đau khổ. Nhưng chúng tôi giờ còn đang đau hơn nhiều. Trong lúc này còn giữ được bình tĩnh, tôi muốn đến báo với cô là hãy ly dị con tôi đi. Con tôi, cháu tôi, tất cả là tại cô. Người đàn bà xúi quẩy, cô đã ám vận đen đủi vào nhà này rồi! Tôi xin cô, hãy chịu đau một mình đi!"
Nói rồi, mẹ chồng tôi khóc nấc lên, tôi không hiểu. Chỉ sau một đêm, mà mọi chuyện như thế này, tôi không hiểu: "Mẹ ơi, con xin mẹ, cho con gặp chồng con, cho con gặp chồng con với. Con mất cháu rồi, con không thể mất anh nữa. Bố mẹ ơi…"
"Cô im đi, cô không thể gặp lại con tôi được nữa đâu!"
Theo Anna NF (Helino)