Tôi lấy chồng đến nay là được 7 năm, chúng tôi đã có một tình yêu đẹp, nên cả hai bên gia đình đều mong vợ chồng tôi sẽ có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Nhưng 4 năm sau ngày cưới, chúng tôi vẫn chưa có con, tôi mới đi khám và phát hiện mình khó thể có thai. Chồng biết chuyện cũng không trách cứ hay thúc giục gì tôi, luôn động viên tôi chữa trị và tìm mọi phương pháp để giúp tôi.
Thật ra, chồng tôi là con trai cả trong nhà, nên cho dù anh có luôn lạc quan và tươi cười, chiều chuộng tôi hết mực, nhưng tôi biết anh rất áp lực và bố mẹ chồng cũng vậy. Về mọi mặt, bố mẹ chồng tôi rất hài hòa và cởi mở, nhưng riêng với chuyện con cháu, ông bà lại rất định kiến và gắt gao. Mẹ chồng đã gặp riêng tôi rất nhiều chỉ để nói về chuyện chưa "dính bầu", tôi chỉ biết im lặng và xin mẹ, còn chồng thì luôn nói đỡ cho tôi.
Cuối cùng sau bao ngày chữa trị, xin thuốc khắp nơi từ Đông y đến Tây y, bao nhiêu lời cầu nguyện và giọt nước mắt, tôi cũng đã có thai. Tôi nhớ ngày hôm đấy tỉnh dậy thấy dấu hiệu lạ, chạy vội đi mua que thử thai, không tin vào mắt mình, tôi còn thử thêm một lần nữa rồi đi khám bác sĩ. Đến khi bác sĩ xác nhận, cả nhà tôi vỡ òa. Mừng vì có con là một chuyện, nhưng mừng hơn là tôi không còn phải áy náy mỗi khi anh cố giấu áp lực, hay mỗi khi đối diện với ánh mắt thất vọng của bố mẹ chồng nữa.
Lần đầu có con, cả vợ chồng tôi đều bỡ ngỡ, ai chỉ gì cũng làm theo, luôn tìm đọc những tài liệu để lo cho con tốt nhất, chồng thì càng quan tâm và chiều chuộng tôi hơn. Tôi mang bầu mà không bị áp lực tâm lý một chút nào, luôn thoải mái nhất có thể.
Hôm đó, tôi đang mang bầu 6 tháng, đã gần 10 giờ tối, vợ chồng tôi đang ngồi nghỉ ở phòng khách. Tôi cầm điện thoại lướt Facebook giải trí thì có đọc đến tin tức cửa hàng xôi nổi danh đóng cửa hơn năm qua mới mở lại. Tôi thích thú báo ngay chồng:
"Ơ anh ơi, hàng xôi em thích mới mở cửa lại này, vừa mở hôm qua!"
"À nó đóng cửa năm ngoái mở lại rồi à. Tự dưng mở làm gì cho người ta chết thèm!", chồng tôi nhìn vào màn hình điện thoại cười.
"Em… tự dưng em cũng hơi thèm xôi xá xíu ở đó quá!"
"Thế đợi tý, để anh đi mua. Vợ thèm gì anh chiều hết."
"Thôi, đêm rồi, để mai ăn trưa vợ chồng mình qua cũng được."
"Không được, bà bầu thèm gì là phải ăn luôn không sẽ khó chịu đấy. Đây là anh chiều cả con cả em nhé!"
Chồng tôi cười, rồi đứng dậy lấy vội ví tiền, đi dép xỏ ngón chạy xuống lấy xe. Anh ngó lên cửa sổ vẫy tay: "Đợi tí anh về ngay!"
Tôi nhìn anh phóng xe đi, con trong bụng bỗng thúc mạnh vào bụng tôi một cái.
Và rồi, điện thoại réo ầm ĩ, tôi mở mắt, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Tôi đợi anh đã ngủ thiếp đi trên ghế từ bao giờ, ngước lên đã hơn 11h tối, tôi mới bàng hoàng nghe máy.
"A lô, tôi thấy danh bạ của chủ số này ghi ‘Vợ’ nên tôi gọi. Chị ơi, chồng chị vừa bị tai nạn ở đầu Hàng Bạc hiện đang đưa vào Bạch Mai cấp cứu rồi. Chị lên lo thủ tục với chồng chị ơi…"
Tai tôi ù đi… Bụng đau quặn thắt. Tôi lập tức cầm túi xách chạy xuống cầu thang để bắt taxi.
Theo Anna NF (Helino)