Tôi 29 tuổi mới lấy chồng, lập gia đình muộn nhất trong hội bạn thân. Vợ chồng tôi bằng tuổi nhau, nhưng anh chín chắn, già dặn hơn hẳn tôi. Vì thế, không có chuyện tôi phải chăm sóc, lo lắng cho anh mọi thứ. Đôi khi, tôi còn vụng về, trẻ con để anh phải uốn nắn, góp ý.
Sau khi cưới, chúng tôi rời Hà Nội về vùng biển phát triển kinh tế. Hiện giờ, anh làm chủ một công ty chế biến và xuất khẩu hải sản. Tôi là nhân viên tại ngân hàng của huyện. Cuộc sống của hai vợ chồng khá êm đẹp, cho đến khi tôi mang thai.
Ngoài 30 tuổi, tôi mới có tin vui lần đầu. Chị em trong nhà, bạn bè đều dặn tôi phải cẩn thận chăm sóc bản thân. Bởi tôi không còn trẻ, việc sinh đẻ không thuận lợi như người khác. Đúng thời gian đó, anh bận rộn chuyện công ty nên ít hỏi han đến tôi. Có đêm, anh ngủ lại công ty, chẳng biết tôi bị cảm lạnh, phải nhờ hàng xóm đưa đến bệnh viện.
Chồng tôi có một cô em gái. Dù mới tốt nghiệp đại học nhưng cô ấy chỉ ham thích vui chơi, giải trí, mua sắm chứ không đi “săn” việc như đa phần thế hệ trẻ. Nhà tôi gần một bãi tắm đẹp nổi tiếng. Thế nên, cô ấy rủ người yêu đi du lịch hè, tiện thể đến nhà tôi chơi một tuần.
Tôi những tưởng em chồng đến thăm nom thì mình sẽ được quan tâm chu đáo hơn. Nào ngờ, đó là thời gian tôi thêm mệt mỏi, uể oải. Tối nào, em chồng cũng xem phim đến khuya, bật tiếng tivi mức cao nhất. Tôi sợ nói thẳng sẽ khiến cô ấy tự ái nên cố chịu, chỉ tự lấy bông bịt vào tai cho đỡ ồn.
Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm khi tôi đi làm về lúc tối muộn. Chị đồng nghiệp của tôi có việc đột xuất nên nhờ tôi trực hộ. 10 giờ tối, khi tôi mở cửa phòng mình thì thấy em chồng và người yêu cô ấy đang nằm ngủ trên giường của tôi. Người họ nồng nặc mùi men. Tôi lay người, đánh thức em gái dậy.
Tôi nhắc em và người yêu đi về phòng họ, để tôi nghỉ ngơi. Nhưng câu trả lời tôi nhận được là giọng điệu lè nhè: “Chị về phòng chị đi, chị sang phòng em làm gì?”. Rồi cô ấy ngủ thiếp đi, tôi gọi thế nào cũng không tỉnh.
Tôi tức tối, đi tắm nhanh rồi ôm gối ra sofa phòng khách ngủ. Đến hôm sau, tôi vẫn không nhận được câu xin lỗi tử tế nào. Em chồng chỉ nói hôm qua uống nhiều quá, đến sáng nay tỉnh dậy thì thấy đang nằm trong phòng tôi.
Tôi không chịu đựng nổi nữa, gọi điện thoại cho chồng. Anh chỉ trả lời qua loa, hứa với tôi cuối tuần anh về nhà sẽ giải quyết. Cô em chồng như vị khách không mời mà đến, làm xáo trộn cuộc sống của tôi.
Phụ nữ có thai đáng lẽ phải được chăm sóc chu đáo, giờ tôi lại rước bực vào người. Chồng tôi có giải quyết thật thì chắc gì cô em chồng đã chịu xách vali về nhà ngay, trả lại cuộc sống bình yên cho tôi. Các chị em có kế sách nào để tôi “đuổi khéo” cô ta đi càng sớm càng tốt không?
Theo K.M (Helino)