Tôi từng có mối quan hệ tốt với chị gái của mình cho đến khi chị lấy chồng. Chị gái tôi kết hôn năm 21 tuổi, khi ấy chị vẫn đang là sinh viên năm 3 đại học. Vì lỡ có bầu trước nên chị tôi mới phải kết hôn. Nói cho cùng, chị kết hôn cũng vì anh rể tôi quá nặng tình. Biết chị có ý định phá thai, anh rể đã đến trước cửa nhà tôi quỳ suốt đêm để xin cưới. Bố mẹ tôi thấy anh như vậy nên thương cảm và đồng ý để anh chị đến với nhau.
Sau khi lấy chồng, sinh con, chị tôi mở một sạp bán hoa quả ở chợ. Còn anh rể tôi vẫn làm việc ở quán điện tử gần nhà. Cuộc sống mưu sinh buổi đầu vất vả khiến chị tôi tối ngày cáu bẳn. Chị trách anh rể tôi, còn nói rằng chính anh đã hủy hoại cuộc đời chị.
Có lẽ hiếm gia đình nào như nhà chúng tôi. Tôi còn nhớ năm ấy, anh rể cầm 1 triệu mừng tuổi bố mẹ tôi. Từ lúc đó, chị tôi mang khuôn mặt nặng như chì. Tôi tưởng rằng anh chị có chuyện cãi nhau. Nào ngờ chị tôi tiếc tiền với bố mẹ đẻ nên mặ nặng mày nhẹ với chồng.
Hôm ấy, mẹ tôi xuống bếp để lấy bát thì thấy con gái mình đang nhéo tai chồng: "Anh thừa tiền lắm à mà đưa ông bà những 1 triệu. Ông bà mừng tuổi lại con mình có 500 nghìn thôi đấy". Mẹ tôi nghe xong buồn nẫu ruột, bà lẳng lặng lên phòng nằm nghỉ. Chuyện này về sau tôi nghe mẹ kể lại mới biết.
Rồi chị tôi và anh rể bắt đầu nảy sinh nhiều mâu thuẫn sau khi sinh con thứ 2. Áp lực tiền bạc khiến chị tôi thay đổi. Về đến nhà là chị quát mắng con, chị chửi cả chồng. Đã có lúc, bố mẹ tôi nói anh rể phải cứng rắn lên với chị. Thế nhưng anh rể tôi hiền lành, lại yêu vợ nên nín nhịn.
Lần ấy, tôi thấy chị vào nhà nghỉ với 1 người đàn ông. Tôi đã đứng đợi chị suốt 3 tiếng đồng hồ trước cửa nhà nghỉ. Thấy chị trở ra, tôi vội kéo chị về nhà thì chị hất tay tôi: "Chuyện này không liên quan đến mày. Khôn hồn thì im đi, chị không thể sống cảnh nghèo khổ được nữa".
Tôi đã khuyên nhủ chị không biết bao nhiêu lần. Mỗi khi nhìn thấy anh rể nhẹ nhàng nhưng chị lại cáu gắt, tôi lại cảm thấy thương anh hơn. Chị tôi cặp kè với đàn ông, có tiền về nói dối là buôn bán gặp thời. Anh rể tôi thật thà tưởng đúng như vậy nên ra sức chiều chuộng vợ.
Nhưng cái kim không thể giấu mãi trong bọc. Ngày hôm ấy, anh rể gọi bố mẹ tôi đến nhà vì có chuyện cần giải quyết. Tôi đến nơi, nhìn thấy chị trong bộ dạng lếc thếch. Thì ra vợ của gã đàn ông kia đến tận chợ để đánh ghen. Anh rể tôi biết chuyện, uất quá nên đã gọi cả nhà tôi tới để nói chuyện.
Lúc đầu chị tôi còn gân cổ lên cãi. Sau đó, anh rể đòi ly hôn thì chị mới quỳ xuống van xin anh tha thứ. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh rể mình tức đến như vậy. Anh đuổi chị ra khỏi nhà, trước mặt bố mẹ tôi, rồi anh ôm mặt khóc. Không hiểu sao lúc ấy, tôi chẳng thấy chị đáng thương chút nào mà lại thương anh rể hơn. Chị đáng bị như vậy.
Sau ngày hôm ấy, anh rể xin ly hôn và được quyền nuôi cả 2 đứa con nhỏ. Chị tôi mất đi tất cả. Người đời nhìn chị bằng ánh mắt không mấy thiện cảm. Con cái cũng chẳng còn mặn mà với chị tôi nữa. Kết cục ngày hôm nay là do chị tôi đã tự lựa chọn. Không thể đổ lỗi cho anh rể của tôi. Nhưng giờ chị lại nhờ tôi đi nói đỡ giúp chị để hai anh chị quay lại. Tôi khó xử quá, dù sao đó cũng là chị gái mình.
Theo H.T (Helino)