Cái sai lớn nhất của tôi là lúc còn sinh viên đã không chú tâm học hành tử tế để tới khi ra trường cầm tấm bằng trên tay nhưng lại không biết phải làm gì với nó.
Tôi và anh quen và nhau khi còn là sinh viên, anh là tiền bối của khoa tôi, hơn tôi 2 tuổi. Nhà chúng tôi cùng quê nhưng cách nhau khá xa, mãi tới khi lên Hà Nội tôi mới biết anh.
Bố tôi mất sớm, mẹ ở vậy nuôi 2 chị em tôi. Để có tiền lo cho tôi đi học mẹ làm đủ nghề, từ giặt bao bì, bốc hàng cho tới giúp việc, phụ bếp… Bản thân hiểu rõ hoàn cảnh nhà mình không như các bạn nên từ khi lên đại học tôi đã vội vàng kiếm việc làm thêm.
Tôi làm thêm rất nhiều việc, có lúc làm gia sư, cũng có khi làm giúp việc gia đình. Lương không cao nhưng đủ để tôi trang trải sinh hoạt phí hàng tháng, tiền học vẫn phải để mẹ lo. Bởi thế việc học hành tôi không quá chú trọng, có buổi đến buổi không… mặc dù điểm cuối kì vẫn cao chứ không hề thấp.
Rồi tôi ra trường với tấm bằng khá, không có chuyên môn, không có kinh nghiệm lại học ngành khó xin việc tôi chính thức thất nghiệp. Những tưởng 1-2 tháng đầu lông bông, nhưng không, có tới tháng thứ 6 tôi vẫn chỉ làm vài công việc đủ duy trì cuộc sống.
Anh người yêu thấy vậy cũng xót ruột, tôi lại nói nếu chưa ổn định thì tôi chưa muốn kết hôn mà cứ đà này 3-4 năm sau chưa chắc tôi đã có gì trong tay. Lúc này, anh đang làm cho 1 doanh nghiệp nước ngoài, nhà anh ở quê tuy không giàu nứt đố đổ vách nhưng lại rất có địa vị vì bố anh làm chức to ở tỉnh lại quen biết rộng. Nhờ mối quan hệ của ông anh mới có công việc này.
Được anh mở lời, ông cũng nhắm cho tôi vài chỗ “ngon ăn” chỉ chờ cơ hội thì “nhét” tôi vào. 4 tháng sau thì có 1 công ty liên doanh thiếu vị trí nhân sự, ông bảo tôi ứng tuyển vào. Thế là tôi có công việc ổn định, tháng không nhiều cũng 6-7 triệu, không phải vất vả như xưa.
Hàng tháng, ngoài tiền ăn tiêu, tôi khá tiết kiệm nên cũng dư ra ít nhiều. Tôi để dành 1 khoản lo cho tương lai, còn lại gửi về nhà cho mẹ nuôi em. Mẹ tôi vất vả nhiều rồi, chỉ tới khi tôi học xong mẹ mới đỡ hơn 1 chút, nhưng còn em tôi, nếu tôi không lo từ bây giờ, đợi tới khi tôi lấy chồng, mẹ lại già thì ai nuôi nó.
Nghĩ như vậy nên có bao nhiêu tôi gửi bấy nhiêu, khi thì 2-3 triệu, tháng nào có thêm tiền ngoài tôi sẽ gửi nhiều hơn. Anh người yêu không biết nên tháng nào cũng hỏi tôi làm gì mà hết tiền. Hỏi nhiều thành quen, anh dần không quan tâm tới điều đó nữa.
Cho tới cách đây 2 ngày, anh cầm vào điện thoại của tôi thì có tin nhắn em trai tôi nhắn tới nói rằng em đã nhận được tiền, sao tháng này tôi gửi nhiều thế, mẹ bảo để tiền lại mà tiêu đừng lo cho mẹ quá.
Vừa đọc xong anh ném điện thoại tôi xuống sàn, mặt tức tối hỏi tôi có phải tháng nào cũng gửi về nhà không, tôi gửi bao nhiêu, gửi từ bao giờ… Tôi nghĩ chuyện chẳng có gì quan trọng, tôi cũng đâu có xin tiền của anh gửi về nên trả lời thật là tháng nào cũng gửi.
Nghe tới đây, mặt anh biến sắc, anh nói tôi là loại con gái vô ơn, lợi dụng… nhà anh lo cho tôi như thế tôi chưa từng nói gửi về cho mẹ anh đồng nào động viên trong khi đó lại liên tục gửi tiền về nhà.
Rồi anh tính lúc yêu anh mua cho tôi bao nhiêu thứ quà, lúc thì son lúc thì áo, trong khi đó tôi tiết kiệm chưa bao giờ mua cho anh thứ gì đáng giá. Càng nói càng ra nhiều vấn đề, anh bắt đầu lan man sang việc kết hôn, rồi hỏi tôi sau này cũng định thậm thụt lấy tiền nhà anh mang về nhà phải không?
Tôi chưa từng nghĩ sẽ lấy tiền của nhà anh, dù tôi đi làm, công việc do bố anh mang lại nhưng không phải tôi không cố gắng. Tôi biết ơn bố mẹ anh nên dù chưa chính thức lấy nhau mẹ anh ốm tôi vẫn nghỉ làm 1 tuần để chăm sóc bà, những ngày sau buổi sáng đi làm, trưa tôi ghé thăm, tối lại nấu ăn mang vào rồi trông tới khuya mới về. Tại sao những thứ đó anh không nhắc tới?
2-3 triệu với mẹ tôi là rất nhiều nhưng với bố mẹ anh nó có đáng là bao nhiêu vậy mà anh phải làm thế. Chẳng nhẽ nào tôi lo cho nhà mình là sai?
Theo Minh Hà (Khampha.vn)