Tôi và chồng đến với nhau khi cả 2 đều đã ngấp nghé 30 tuổi. Vì vậy mà chúng tôi không vội chuyện cưới xin thì bố mẹ 2 bên cũng giục giã rối rít rồi. Thế nên chỉ gần 1 năm sau khi quen và yêu nhau, vợ chồng tôi đã quyết định về chung một nhà.
Chồng tôi là nhân viên văn phòng bình thường, gia đình anh cũng ở mức cơ bản, không quá giàu có nhưng cũng chẳng phải nghèo khổ gì. Trên anh là chị gái đã lấy chồng còn dưới anh là một cô em đang học đại học nên từ đầu tôi đã xác định sẽ phải làm dâu rồi. Nhưng kết quả thì sự nghiệp làm dâu của tôi còn kéo dài chưa đầy 1 ngày nữa.
Để nói về chuyện này phải kể lại từ lúc chúng tôi còn yêu nhau. Khi đó tôi thấy chồng là một người tính toán, kĩ lưỡng và cẩn thận. Anh ít khi mua quà tặng tôi nhưng đã mua là phải lựa chọn kĩ càng. Chúng tôi hẹn hò, anh cũng phải nghiên cứu tìm quán xá từ trước đó. Dù đôi lúc không thoải mái nhưng tôi lại tự an ủi rằng chồng như thế thì sẽ là người của gia đình.
Sau một thời gian yêu đương, tôi phát hiện ra tính cách của chồng là do ảnh hưởng từ mẹ anh. Ngay từ khi tôi mới là người yêu của con trai bà, mẹ chồng tôi đã thường xuyên vay tiền, chỉ vài triệu nhưng lần nào bà cũng hẹn lên hẹn xuống mãi mới trả. Không những thế, nhiều lần bà còn rủ tôi đi mua sắm đủ thứ đồ đạc và đương nhiên người thanh toán là tôi.
Với chồng và mẹ chồng như vậy, không khó để hình dung được rằng đám cưới của tôi diễn ra khá sơ sài. Các khoản sắm sửa trong phòng tân hôn, mẹ chồng tôi đều mua trả góp đứng tên con trai để sau này chúng tôi là người trả. Tiền lễ đen chỉ mang tính tượng trưng đã đành, đằng này tráp đám hỏi của nhà trai cũng chẳng có gì. Bố mẹ tôi tỏ rõ sự thất vọng còn tôi lại ứa nước mắt vì tủi thân. Nhưng sự đã rồi, không lẽ tôi lại hủy hôn?
Tiệc cưới vừa tàn, mẹ chồng và 3 chị em nhà chồng đóng cửa phòng ngủ của bà để 4 người bọn họ đếm phong bì, mặc cho tôi lau chùi, dọn dẹp một mình. Sau đó chồng tôi cũng không thông báo được bao nhiêu tiền mà chỉ nói qua loa rằng phải đưa cho mẹ để trả các khoản nợ đám cưới.
Tuy nhiên đó chưa phải là đỉnh điểm câu chuyện. Trong đám cưới, bên nội cho chúng tôi 5 chỉ vàng còn bố mẹ tôi thì cho vợ chồng con gái 2 cây vàng. Đếm phong bì xong, mẹ chồng tôi liền gọi tôi ra nói chuyện:
- Mẹ tính thế này. Hai đứa bận rộn với đi suốt ngày như thế thì số vàng được 2 gia đình cho đưa mẹ giữ hộ. Muốn để nguyên thì mẹ để nguyên còn muốn bán để gửi tiết kiệm thì mẹ làm sổ tiết kiệm cho.
- À. Con cảm ơn mẹ đã nghĩ cho bọn con nhưng con nghĩ là con giữ được ạ. Mẹ không phải lo quá đâu ạ!
Không nghĩ rằng tôi lại có thể từ chối thẳng thừng như vậy nên mẹ chồng tôi bất ngờ lắm. Nhưng chỉ 2 giây sau bà đã lấy lại vẻ mặt bình thường và mắng tôi vừa làm dâu đã ghê gớm, tính toán. Thấy mẹ to tiếng nên chồng và chị chồng tôi chạy vào. Họ chưa nghe rõ ràng mọi chuyện đã vội vàng xúm vào mắng nhiếc tôi.
Và đáng sợ hơn, chồng tôi thẳng tay tát vợ vì nghe mẹ. Tôi sững người không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi đã làm gì sai mà vừa về nhà chồng được mấy tiếng đồng hồ đã phải lãnh trọn 1 cái tát rồi?
Mẹ chồng hay nhà chồng có thể đối xử không tốt với tôi nhưng chồng tôi thì tuyệt đối không được. Nếu anh không làm được thì tôi chẳng có lý do để cố gắng trong cuộc hôn nhân này cả. Vì vậy mà chẳng nói thêm 1 lời nào nữa, tôi lẳng lặng xác luôn vali quần áo chưa được xếp vào tủ về nhà bố mẹ đẻ ngay trong đêm hôm đó.
Theo Miss Tơ (Helino)