My là bạn thân của chồng tôi, không phải của tôi. Mọi chuyện cũng chẳng có gì cho tới khi My quyết định không làm ở quê nữa chuyển lên Hà Nội sống. Lúc đó, hai vợ chồng tôi có căn chung cư 2 phòng ngủ, My ngỏ lời muốn được ở chung, tôi hơi băn khoăn. Phần vì cũng là người quen, lại có thể chia bớt tiền phòng để trả nợ nên cho ở cùng là một ý hay. Tuy nhiên, tôi cũng có chút lo lắng khi chúng tôi là vợ chồng son, My cũng còn trẻ, lỡ như cô ấy với chồng tôi chung sống lâu ngày lại nảy sinh vấn đề…
Tôi bàn bạc với Minh, anh cốc đầu tôi, bảo: "Ôi trời, anh tưởng em lo lắng chuyện tiền bạc khó phân minh. Còn riêng vấn đề ngoại tình thì em hãy tin tưởng ở chồng mình đi. Em thấy đấy, anh với My là bạn thân nhưng từ khi anh yêu em, bọn anh đều biết ý và đã giữ khoảng cách với nhau rồi. Hơn nữa, My cũng là người đã có gia đình, lại còn có con rồi. Em yên tâm, anh và cô ấy hiểu đâu là điều quan trọng mình cần giữ gìn mà!"
Trước sự động viên của Minh, tôi cũng gác lại mối bận tâm kia và dọn phòng, đón cô bạn thân của chồng lên ở cùng. Ngày My tới, cô hơi bất ngờ trước vóc dáng của bà mẹ một con này. Mới sinh được tầm 7 – 8 tháng mà My đã thon gọn như gái son, bầu ngực thì lại căng tròn, nhấp nhô sau chiếc áo trễ mỏng manh. Tôi hơi ngại ngùng, hắng giọng rồi phụ My kéo vali vào phòng.
Sau khi ổn định, tối đó chúng tôi ra ngoài ăn uống chào mừng thành viên mới. Khi có chút bia, My mới thừa nhận đang ly thân với chồng. Cô ấy khóc nức nở, bảo: "Cả anh ta, cả gia đình anh ta đều tệ với tớ! Họ coi tớ như con osin, như cái máy đẻ. Tới giờ, tớ không chịu được nữa nên bỏ đi nhưng họ không cho tớ nuôi con. Ừ thì cũng được thôi, dù sao tớ lo thân tớ còn chưa xong, lo thế nào được cho con nữa!"
Tôi sững sờ, tay nắm chặt bỗng run run… Không hiểu sao, tôi lại có một linh cảm chẳng lành khi biết tin cô ấy ly thân. Tôi không đủ thân với bạn thân của chồng để có thể thông cảm, thấu hiểu và an ủi cô ấy. Ngược lại, tôi chỉ là một người ngoài, nhìn vào và đánh giá còn thấy cô ấy thật vô trách nhiệm với con.
Sau hôm đó, cuộc sống của vợ chồng tôi đúng là đảo lộn hoàn toàn. Mỗi tối, khi tan ca tôi vội vàng đi chợ, nấu ăn như thường lệ còn chồng tôi và My thì lại rong ruổi đi chơi đây chơi đó. Tôi giận thì anh lại dỗ: "My nó lâu rồi mới trở lại Hà Nội, nó quên đường, quên hết chỗ ăn chơi rồi nên anh đưa nó đi thôi mà. Nay mai nó quen rồi, anh cũng kệ nó chứ thèm vào quan tâm."
Tôi ngúng nguẩy bỏ đi và trong lòng cơn tức giận vẫn không nguôi chút nào thì Minh lại bảo tôi: "Em trẻ con quá!". Tối đó, 9h chúng tôi mới ngồi vào bàn ăn vì họ đi chơi về muộn. Ăn cơm, dù có tôi nhưng My không hề để ý mà cứ nói cười, trêu đùa Minh khiến tôi nóng mặt. Tôi xới cơm ra, đặt bộp xuống bàn khiến họ giật mình, nhìn lên. Tôi hắng giọng, nói: "Hôm nay tớ nấu cơm rồi, mai tới lượt cậu. Tiền ăn thì chia 3, cậu chịu một phần. Cậu có ý kiến gì không?"
My hơi miễn gật đầu đồng ý. Chứ sao, công việc thì phải phân chia chứ lên ở thuê phải mẹ chồng tôi đâu mà tôi phục vụ. Minh thì tỏ ý không hài lòng lắm, đá đá chân tôi ra hiệu. nhưng tôi đang tức, chỉ đạp mạnh một cái khiến anh kêu "A" lên một tiếng rồi rụt về.
Theo Song Ngư (Helino)