Đời tôi chưa từng gặp người nào lại có tính tiết kiệm đáng sợ như mẹ chồng. Từ lần đầu ra mắt, tôi đã thấy bà làm mâm cơm có phần đạm bạc rồi, nhưng Tâm giải thích: "Tại anh mua nhiều hoa quả rồi nên bảo mẹ chuẩn bị nhẹ nhàng đó. Với lại bà vừa ốm dậy, anh cũng ngại..."
Lúc ấy, tôi cũng cảm thông với lý do Tâm đưa ra. Nhưng lần gặp gỡ tiếp theo, tôi nhận thấy tiết kiệm đã ăn sâu vào máu của bà rồi chứ không phải do bà ốm, bà mệt gì nữa. Thế nhưng tôi đâu dám nói với Tâm rằng mẹ anh tính tình kì cục như thế được? Còn việc hủy hôn chỉ vì do mẹ chồng, nghe cũng sai sai. Cuối cùng, tôi vẫn quyết định cưới Tâm và chung sống với bố mẹ chồng.
Ở trong chăn mới biết chăn có rận, tôi nhiều phen hốt hoảng vì sự chi li thái quá của bà. Hôm nào tôi nấu cơm mà có 3 món mặn xem, y như rằng suốt cả bữa ăn bà sẽ lải nhải: "Tiền thì không có, cầm hết lương của chồng rồi tiêu xài hoang phí". Nào đã hết, miệng thì mắng con dâu nhưng tay bà thì vẫn gắp thức ăn đều đều. Cũng đúng, phải đến cả tháng trời gia đình mới được 1 bữa ăn tử tế, thịnh soạn thế mà.
Rồi cả chuyện giặt quần áo cũng khiến tôi muốn điên đầu. Mẹ chồng không cho tôi sử dụng máy giặt vì tốn nước, tốn bột giặt. Tôi phải đem mách Tâm, anh mới ra "tối hậu thư" là: "Nếu mẹ không cho vợ con dùng máy thì mẹ phải tự giặt đấy!"
Lúc đó, mẹ chồng mới tạm xuôi. Thế nhưng bà tích quần áo nguyên cả tuần mới cho tôi giặt. Tôi ý kiến thì bà bảo: "Thích giặt thì cô tự giặt tay đi!". Thực ra việc tích quần áo nhiều mới giặt là bình thường, nhưng 2 - 3 ngày là quá lắm rồi, đằng này mẹ chồng tôi...
Và chuyện khiến 2 mẹ con hay cãi nhau nhất chính là việc tôi nấu ăn, bà luôn đứng sau can thiệp. Tôi rán cá, mới rót ít rầu bà đã la bải hoải: "Ối giời, sao chị cho lắm thế. Bảo sao chai dầu tôi mua cứ được mấy hôm đã hết?"
"Mẹ ơi, con chiên cá mà, phải dư 1 chút cá mới vàng và giòn đều được!" - Tôi bực lắm nhưng vẫn cố nhẹ nhàng.
"Thôi chị đừng có vẽ chuyện. Xưa nay tôi vẫn chiên rán được bình thường dù ít dầu. Đó người ta gọi là kĩ năng" - Mẹ chồng gạt phắt đi.
Nào đã hết, tôi bỏ mì chính, gia vị bà cũng ở phía sau chỉ đạo. Thế chẳng thà bà tự đi mà nấu đi cho rồi.
Nhẫn nhịn mẹ chồng suốt gần 1 năm trời, mãi hôm vừa rồi tôi tức quá mới dám bật lại. Chuyện là thế này, tôi phải tăng ca về muộn, chừng 9h kém mới tới nhà. Trong lúc mệt mỏi, đói khát, tôi cũng chẳng buồn ăn chỉ mong mau mau tắm xong ngủ. Tôi ra bật bình nóng lạnh vì hôm ấy trời trở gió, sau đó quay vào nhà tẩy trang, lấy đồ. Tầm 10 phút sau tôi đi tắm thì chẳng có chút nước nóng nào, lạnh run người vẫn phải cố tắm ào cái xong chạy ra.
Tức vô cùng, tôi mới gào lên hỏi Tâm: "Anh tắt bình nóng lạnh của em à? Lạnh như cắt da cắt thịt đây này?"
Chồng tôi chối đây đẩy. Tôi mới quay sang hỏi mẹ chồng, bà thủng thẳng đáp: "Trời này làm gì cần nước nóng. Mà muốn tắm nóng xuống bếp nhóm củi mà đun cho tiết kiệm. Chị sống ở đây bao lâu rồi mà chẳng học được cái tính ấy gì cả!"
Tôi tức lắm rồi, liền đáp: "Tiền điện con trả mà mẹ còn không cho con sử dụng nữa à? Nếu tháng sau mẹ tự đóng thì con không sử dụng 1 thiết bị nào trong nhà này nữa, con cũng xin chuyển ra ngoài ăn uống, sinh hoạt, tắm gội cho thoải mái!"
Thấy tôi phản ứng quá đà, mẹ chồng sửng sốt và ú ớ 1 hồi không nói lên lời. Mãi sau, bà ngồi bật dậy, bù lu bù loa với con trai. Tôi chẳng buồn nghe nữa, bỏ luôn vào phòng. Tôi chịu hết nổi rồi, cả đời sống với mẹ chồng như thế này chắc tôi phát điên mất!
Theo Miss Mộng Mơ (Helino)