Tôi và chồng ly hôn từ khi tôi mang thai chưa đầy một tháng, chính thức chia tay thì đến nay tròn 5 năm. Chồng tôi đã theo một người phụ nữ nhỏ hơn chúng tôi một giáp. Con gái tôi 8 tuổi, xinh xắn, ngoan ngoãn, hiếu thảo với cả bố lẫn mẹ, đặc biệt bé là người sống vô cùng tình cảm, biết quan tâm đến những người xung quanh. Giờ tôi đã hoàn toàn tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống, chăm lo kinh tế và nuôi dạy con chứ không cặp bồ hay tìm hiểu người mới. Tôi không đẹp mỹ miều nhưng có duyên và có tài giao tiếp, lại siêng năng làm việc, chịu cực chịu khó nên ngoài công việc ổn định tôi đã có nhà và vài bất động sản ở đất Sài Gòn, chưa bao giờ phải nhận một đồng nào từ ai, kể cả cha mẹ.
Cuộc sống tôi cứ trôi qua hàng ngày với bao nhiêu công việc làm chính rồi làm thêm, đưa đón con cái học hành, chăm lo cơm nước nhà cửa... Tôi chưa bao giờ thấy nản chí, chỉ mong con gái lớn khôn nên người và hiếu thuận với mình là đủ. Mỗi tháng tổng học phí của con trên 10 triệu, chồng cũ phụ cấp một nửa số đó. Anh tự đưa ra con số phụ cấp kể từ ngày chia tay tôi.
Điều tôi trăn trở và cực kỳ buồn lại không phải là sự thiếu đủ để chăm lo cho con. Tôi cho con học trường nào, môn gì, sinh sống ra làm sao, hưởng thụ cuộc sống như thế nào đều do tôi quyết định, tùy thuộc vào thu nhập của bản thân, anh không can thiệp. Tôi có một mong ước nhỏ nhoi là mỗi dịp Tết đến xuân về anh sắp xếp thời gian giữa gia đình mới với con riêng sao cho trọn vẹn. Con gái tôi dù sống xa bố từ khi lọt lòng mẹ, giờ 8 năm rồi nhưng lại cực kỳ yêu bố. Mỗi khi bố đến thăm là con vui, không ăn ngủ gì được, cứ đợi bố thấp thỏm, kể cả nửa đêm chưa thấy bố đến nó cũng không dám đi tắm vì muốn đứng đợi bố. Nhiều lần tôi nuốt nước mắt vào trong nhìn con khóc không dứt khi bố tạm biệt để ra về.
Chúng tôi chia tay, tôi là người hoàn toàn không có lỗi nhưng chưa một lần tôi nói về anh không tốt trước mặt con. Tôi luôn nhắc con phải hiếu thuận, thương bố, vì dù ở xa bố ít đến thăm con nhưng lúc nào bố cũng yêu con cả. Con tôi là đứa nhạy cảm nên trong từng lời ăn tiếng nói tôi đều cẩn thận và luôn dành tình cảm nhẹ nhàng ấm áp nhất với nó.
Năm nào cũng vậy, Tết đến tôi lại cho con gái về quê ông bà ngoại ăn Tết, luôn dành một ngày trống để chồng cũ đến thăm con đầu xuân nhưng chưa một năm nào anh biết đến điều đó. Tôi giận hờn có, nói to nhỏ có, thậm chí có năm năn nỉ vì biết con luôn mong chờ bố, vậy mà anh không đến. Thật ra anh ở cách mẹ con tôi 120 km nên không phải muốn là đến liền được, nhưng điều tôi buồn là anh quá nhu nhược. Bao nhiêu năm nay anh đến thăm con đều là trốn người yêu, sau này là vợ anh. Lần nào anh cũng lén lút thăm con sau chuyến công tác chứ chưa một lần công khai. Có khi tôi giận và bảo đây là con chính thức của anh chứ có phải con ngoài giá thú đâu mà anh đi thăm cực khổ dữ vậy.
Tôi như thế nào cũng chịu được nhưng nhìn con nhớ bố, mong bố mà đau lòng. Hôm vừa rồi khi con gọi điện cho bố, bố bảo đang ở Sài Gòn, con quay qua hỏi tôi: "Mẹ ơi, bố đang ở Sài Gòn sao không đến thăm con"? Giận quá tôi lỡ lời: "Từ nay mẹ sẽ không cho con gọi hay nghe điện thoại bố nữa, bố không thương con. Mẹ sẽ mua cho con chiếc điện thoại mới, con tự liên lạc với bố đi, mẹ rất giận bố đó". Không ngờ, con tôi úp mặt xuống nệm và thốt lên: "Mẹ ơi, mẹ không được nói với bố như vậy đâu nhé, bố giận sẽ không lên thăm con nữa, bố không lên lần này thì lần sau bố lên". Con tôi buồn lắm, nó ngồi dậy và đi qua phòng bên. Tôi sững người sau những lời nói không hay về bố nó. Sau đó tôi kêu nó thay đồ đẹp và chở đi chơi.
Tôi thật sự buồn, anh cặp bồ rồi cưới vợ nhưng vài năm trở lại đây rất yêu thương mẹ con tôi, có điều anh chẳng bao giờ có chính kiến. Một năm anh đến thăm con chừng 5, 6 lần; mỗi lần vài ngày nhưng gia đình anh không ai biết. Điều này càng làm tôi không hài lòng. Con tôi và con vợ sau của anh đều là con anh, tại sao anh lại đối xử với nó như vậy. Làm tổn thương một đứa trẻ thật là không đáng. Tôi chưa bao giờ yêu cầu anh chu cấp nhiều hơn hay phải mua sắm cho mẹ con tôi cái gì, chỉ mong con tôi được anh thăm mỗi tháng một lần hoặc thỉnh thoảng gọi điện cho nó vui, vậy mà tất cả những điều đó anh đều thực hiện một cách lén lút. Việc anh không thể sắp xếp thăm nom con tôi vào cuối tuần là một sự không công bằng với con, điều này sẽ có thể ảnh hưởng đến tâm lý khi con lớn lên.
Tôi không biết phải đàm phán với anh như thế nào vì anh rất ít nói và vô tâm. Giữa tôi và anh hầu như không thể ngồi lại bàn bạc chuyện gì được. Mọi người ơi, sao mới vừa Tết xong mà tôi thấy có lỗi với con quá. Có ai trong hoàn cảnh như tôi không? Tôi rất cần lời khyên để nuôi dạy con gái tốt nhất về mặt tâm lý. Chân thành cảm ơn.
Theo Nhung (VnExpress.net)