Tham gia nghệ thuật từ năm 1990, Đoan Trường từng là một trong 4 ca sĩ tên Trường cùng Lam Trường, Đan Trường, Vân Trường đình đám trên các sân khấu ca nhạc thập niên 1990 và được gọi là “Tứ đại thiên vương” nhạc trẻ Việt thời ấy. Không chỉ đắt show ca nhạc, Đoan Trường còn làm MC. Sau 30 năm, giờ đây anh không còn tham gia nghệ thuật mà chọn một cuộc sống độc thân giản dị, an yên.
Thời đỉnh cao mua được nhà, xe hơi sau 3 năm ca hát
- Trong khi các ngôi sao cùng thời vẫn duy trì sức hút cho đến hiện tại thì Đoan Trường lại khá trầm lặng và im ắng. Anh có chạnh lòng khi khán giả hiện đã không còn nhận ra mình?
Ngay từ lúc bước lên sân khấu đi hát vào năm 1990 khi còn là sinh viên tại Nga, tôi đã xác định âm nhạc chỉ là cuộc dạo chơi chứ không sống bằng nghề này. Tôi mất 6 năm du học nên không muốn để phí những gì mình đã học. Nếu tôi chọn showbiz làm sự nghiệp ngay từ đầu, khi các công ty biểu diễn hay các hãng băng đĩa mời ký hợp đồng để phát triển sự nghiệp, lăng xê tên tuổi, tôi đã nhận lời rồi.
Tôi chỉ đi hát thêm buổi tối cho vui, còn ban ngày đi làm công ăn lương ở các tập đoàn nước ngoài để sau này nhận lương hưu, sống như một người bình thường. Ai cũng có một thời đỉnh cao, qua thời rồi mình sẽ làm gì để sống. Tôi thấy được điều đó từ đầu nên không muốn mạo hiểm. Tôi mừng là mình đã đi đúng đường và kiên trì với hướng đi đó mà không bị lung lay. Giờ đây, tôi không còn bận tâm đến chuyện khán giả không còn nhận ra mình bên ngoài. Trái lại, tôi thấy bình an, thoải mái và vui vẻ khi được chạy xe máy cà tàng, mặc quần áo hàng chợ, mang dép tổ ong, ngồi ăn hàng bên vỉa hè, tha hồ mặc cả khi đi chợ, đi mua sắm mà không bị soi.
- Nói như vậy nghĩa là anh chẳng còn thiết tha gì với con đường nghệ thuật?
Tôi thấy mình không cần nữa vì trước đây vinh quang tôi có đã quá đủ rồi. Giờ đây, tôi vẫn đi hát cho các chương trình từ thiện, quảng cáo cho nhiều mỹ phẩm, quần áo, làm MC song ngữ... Tôi cũng từ chối khá nhiều lời mời tham gia các gameshow truyền hình vì tôi không thích và không muốn phát ngôn hay hành động bất cẩn của mình sẽ bị dàn dựng thành drama.
Nhiều đồng nghiệp và khán giả khuyên tôi nên đăng ký tham gia các gameshow để có cơ hội quay lại showbiz qua sóng truyền hình nhưng tôi kiên quyết từ chối vì không muốn lên đó kể lể hay phân trần những chuyện trong quá khứ.
Không phải tôi đi đâu, làm gì cũng thông báo lên trang cá nhân cho mọi người cùng biết. Một tuần tôi nhận được khoảng 4,5 thiệp mời đi sự kiện nhưng tôi cũng chọn lọc và suy tính tham dự. Không ít thì nhiều trong giai đoạn này tôi vẫn tạm sống ổn.
Tôi thuộc tuýp người an toàn, trung thực và thẳng tính. Cũng nhiều người nói, sống như vậy cuộc đời chán ngắt và khó mà tồn tại trong làng giải trí này nhưng bản tính tôi từ xưa đã thế. Tôi không muốn cứ chạy theo mãi ánh hào quang đến cuối cuộc đời này. Theo tôi, hãy sống với hiện tại và chấp nhận quy luật tự nhiên 'Tre già măng mọc'.
- Thời kỳ đỉnh cao trong sự nghiệp, anh đạt được những gì?
Tôi đi hát từ năm 1990 khi còn là sinh viên tại Nga. Còn nhớ vào đúng đêm Giáng sinh năm 1999, tôi lần đầu tiên tôi được vinh dự đứng chung trên một sân khấu lớn với các ngôi sao ca nhạc khác nên cũng nhanh chóng thu hút sự yêu mến của đông đảo người hâm mộ. Khi làn sóng K-pop vào Việt Nam, tôi cũng là người đầu tiên hát những ca khúc bằng tiếng Hàn rồi dịch sang tiếng Việt. Đã có thời điểm, một ngày tôi hát 12 show từ sáng đến tối tại các sân khấu lớn nhỏ trong nội thành và ngoại thành Sài Gòn.
Thời điểm tôi hát ở Hải Phòng, tiền bo của khán giả còn nhiều hơn cả cát-xê nhận được. Năm 2000, tôi hát khoảng 15 bài thì nhận được 5 triệu đồng (tương đương 1 cây vàng lúc đó). Vậy mà cả chục khán giả bo mỗi lần ít nhất là 500 nghìn đồng, nhiều lần được 5 triệu đồng. Còn nếu chỉ hát 2, 3 bài tại các sân khấu hay nhà hát thì cát-xê cũng được 2 triệu. Một tháng chịu khó đi "cày" cũng được trên dưới 10 show.
Sau 3 năm đi hát, tôi đã đủ tiền xây nhà cho ba mẹ rồi mua xe hơi, trang sức, phụ kiện... Bởi vậy sau này có tiền xây nhà 5 tầng tôi cũng không đập đi ngôi nhà cũ mà giữ nguyên hiện trạng làm kỷ niệm nằm trong khuôn viên phía sau nhà. Vì đây chính là món quà đầu tiên mà Tổ nghiệp cho tôi.
Mục tiêu đến được 100 quốc gia năm 65 tuổi
- Kiếm được nhiều tiền như vậy nhưng anh vẫn chỉ coi nghệ thuật là cuộc dạo chơi, vậy công việc tay phải hẳn phải có sức hút và mức thu nhập rất hậu hĩnh để anh chấp nhận đánh đổi?
Khi nền kinh tế nước ta bắt đầu giai đoạn mở cửa và có trong tay tấm bằng thạc sĩ, tôi quyết định chuyển hướng đi làm cho các tập đoàn dệt may da giày. Tiền lương mỗi tháng sau thuế cũng được nâng lên theo từng vị trí cao dần qua nhiều năm từ 2.000 USD đến 4.000 USD/tháng (từ 48-99 triệu đồng).
Lúc đó, tôi nghĩ đi hát lúc nào cũng được, có thể chủ động sắp xếp thời gian vào buổi tối, hoặc hai ngày cuối tuần. Tôi đã lầm vì không thể phân thân ra và không còn đủ quỹ thời gian, sức lực cho cả nghệ thuật và công việc. Chính vì vậy tôi phải quyết tâm phấn đấu đi lên từ những vị trí thấp nhất từ giám định viên, tổ trưởng rồi bước lên những vị trí cao hơn như giám đốc makerting, giám đốc kinh doanh và sau cùng là Phó tổng giám đốc. Đây mới chính là lúc tôi phải đánh đổi tạm ngưng tất cả mọi hoạt động nghệ thuật.
- Ở tuổi 41 khi đã bước qua những cung bậc thăng trầm trong cuộc đời lẫn sự nghiệp, anh còn điều gì nuối tiếc?
Con đường nghệ thuật đã đến với tôi một cách tự nhiên nhất và ngay từ đầu tôi đã xác định đi hát vì đam mê và cho vui mà được thành tựu như vậy tôi chẳng mong gì hơn thế. Điều tôi tiếc nuối duy nhất cho đến thời điểm hiện tại là chưa có cháu cho bà nội bế bồng sau 2 lần đổ vỡ trong hôn nhân.
Tuy nhiên, tôi vẫn luôn nghĩ điều này theo hướng tích cực rằng có lẽ kiếp này mình đã không nợ ai và cũng không ai còn nợ mình. Vậy nên tôi luôn cố gắng sống vui, sống khỏe, tận hưởng phần đời còn lại, biết yêu thương bản thân mình hơn, chăm lo cho mẹ và em gái. Giờ đây, tôi sẽ làm những việc mình muốn, đi những nơi mình thích, ăn những thứ mình thèm và san sẻ những thứ mình có.
Tôi luôn hướng đến một cuộc sống tích cực, lên kế hoạch cho tương lai khi về già, thay vì ngồi nhâm nhi những điều tiếc nuối hay buồn lo cho những nỗi sợ đeo bám. Tôi dự định năm 2022 sẽ tiếp tục chinh phục thêm nhiều quốc gia và vùng lãnh thổ khắp nơi trên thế giới để cán mốc con số 100 quốc gia khi tôi tròn 65 tuổi!
Theo Tùng Nguyễn (VietNamNet)