Một cô gái ở Phú Yên phải nhiều lần vào TP.HCM mà cuối cùng chẳng được bồi thường một đồng nào.
Mới vào TP.HCM đã bị hãm hại
Theo hồ sơ, cô H.T.Th từ Phú Yên vào TP.HCM kiếm việc làm. Sáng sớm 22.1.2015, cô được xe chở đến thả ở khu vực ngã tư Gò Mây (quận Bình Tân, TP.HCM). Do còn sớm, cô nằm võng ngủ ở lề đường. Tính hành nghề chạy xe ôm ở khu vực này thấy vậy liền kêu Th dậy hỏi có người quen không mà nằm ngủ ở đây. Th nói có người quen ở tỉnh Tiền Giang thì Tính nói để chở về Tiền Giang nhưng Th không đồng ý.
Sau đó, Tính hỏi Th có muốn đi làm thì Tính giới thiệu vào làm ở các quán cà phê với mức lương từ 2 triệu đến 3 triệu đồng. Th. đồng ý. Tính chạy xe chở Th trên đường Trần Văn Giàu rồi rẽ vào đường nội bộ nông trường xã Phạm Văn Hai thuộc ấp 4, xã Phạm Văn Hai, huyện Bình Chánh. Đến đoạn đường vắng, Tính nảy sinh ý định quan hệ tình dục với Th nên ngừng xe nhưng Th phản ứng. Bị Tính dọa giết nên Th hoảng sợ và bị Tính hiếp dâm.
|
Bị cáo Nguyễn Văn Tính bị dẫn giải về trại giam sau phiên tòa. Ảnh: H.Y |
Bị cáo thoát tội hiếp dâm
Theo giấy khai sinh của Th thì khi vụ án xảy ra, cô chưa thành niên. Cô khai với CQĐT do hồi đó cha mẹ cô làm khai sinh cho cô muộn sáu năm. Vì vậy, CQĐT cho giám định tuổi của Th. Qua hai lần giám định đều cho ra kết quả giống nhau. Đó là nạn nhân có độ tuổi từ 17 tuổi sáu tháng đến 18 tuổi sáu tháng và không đủ cơ sở để xác định nạn nhân dưới 18 tuổi hay trên 18 tuổi tại thời điểm bị hiếp dâm. Theo nguyên tắc có lợi cho bị cáo, cơ quan tố tụng xem người bị hại đã đủ 18 tuổi nên hành vi hiếp dâm của bị cáo thuộc trường hợp quy định tại khoản 1 Điều 111 BLHS. Điều này có nghĩa là vụ án chỉ được khởi tố khi có yêu cầu khởi tố của người bị hại và đình chỉ khi người bị hại rút đơn yêu cầu.
Trong vụ này, do cô Th đã rút yêu cầu xử lý hình sự đối với bị cáo về hành vi này nên công an đã đình chỉ vụ án theo quy định của BLTTHS.
Tại phiên tòa sơ thẩm (do TAND huyện Bình Chánh xét xử), lý giải về việc rút đơn, Th cho biết vì quá mệt mỏi do phải đi lại nhiều lần để giải quyết vụ án. Tuy nhiên, Th vẫn tiếp tục yêu cầu xử lý bị cáo về tội cướp giật tài sản nên (VKS đã truy tố) tòa xử bị cáo năm năm tù về tội này.
Bị tổn thương còn bị tốn tiền
Về dân sự, Th yêu cầu tòa buộc bị cáo phải bồi thường 10 triệu đồng chi phí tàu xe đi lại để giải quyết vụ án và 1,8 triệu đồng giá trị chiếc điện thoại vì điện thoại đã bị hư.
Tuy nhiên, HĐXX sơ thẩm nhận định người bị hại không đưa ra được chứng cứ để chứng minh cho yêu cầu của mình như hóa đơn, chi phí đi lại... Còn điện thoại công an đã làm thủ tục giao trả lúc đó còn nguyên vẹn không bị hư hỏng, sau này bị hại sử dụng bị hư và vứt bỏ nên yêu cầu bồi thường này không có căn cứ. Từ đó, tòa bác yêu cầu bồi thường của nạn nhân.
Sau phiên tòa sơ thẩm, Th không kháng cáo nhưng bị cáo kháng cáo kêu oan. Tại tòa phúc thẩm, bị cáo không kêu oan nữa mà chỉ xin giảm nhẹ hình phạt và tòa đã tuyên mức án nêu trên.
Tòa kiến nghị CQĐT rút kinh nghiệm Tại phiên phúc thẩm, HĐXX đồng tình với mức án mà tòa sơ thẩm đã phạt bị cáo. Bởi xét về nhân thân, bị cáo từng bị Tòa Phúc thẩm TAND Tối cao tại TP.HCM xử phạt 10 năm tù về tội hiếp dâm trẻ em nên cần lưu ý khi áp dụng hình phạt. Cạnh đó, tòa cho rằng dù giấy khai sinh của người bị hại làm muộn hơn sáu năm và việc giám định xương cho độ tuổi là “áng chừng” nhưng CQĐT vẫn có thể đến địa phương điều tra thông tin từ nhiều chiều để làm rõ được độ tuổi chính xác của nạn nhân... Tòa kiến nghị CQĐT cần rút kinh nghiệm. |