Khi quyết định nói ra những điều này, tôi không mong tìm được sự thấu hiểu, cảm thông của mọi người. Nhưng chí ít, tôi cũng có thể trút bỏ những tâm sự không thể chia sẻ cùng ai.
Chuyện là tôi đang yêu. Nhưng người tôi yêu lại là chị dâu của mình.
Chị vốn là trẻ mồ côi và gặp anh tôi khi mới 16 tuổi. 18 tuổi, chị lấy anh tôi làm chồng.
Có lẽ vì thiếu thốn tình thương từ nhỏ nên khi về làm dâu, được mẹ tôi quan tâm, cưng chiều, chị rất ngoan và hiếu thuận. Trong gia đình, chị quán xuyến hết việc nhà, chăm sóc mẹ, anh em tôi chu đáo.
Những năm tháng ấy, tôi thường nghe người lớn trong xóm ghen tị với mẹ và anh trai. Họ nói anh tôi may mắn cưới được vợ xinh, mẹ tôi tốt phước có được dâu thảo.
Tôi khi ấy cũng thường được mẹ dạy “nếu lấy vợ phải cưới người được một nửa chị dâu”. Mỗi khi nghe mẹ tôi dạy như thế, chị chỉ tủm tỉm cười rồi quay mặt đi để giấu vẻ ngượng ngùng.
Thế nhưng anh tôi vắn số. Cưới vợ được 3 năm, anh mất trong một vụ chìm đò. Ngày anh mất, 2 người phụ nữ một trẻ một già khóc ngất bên linh cữu.
Cái chết của anh khiến mẹ tôi như người vô hồn, thường xuyên đau ốm. Thương mẹ chồng, chị xin nghỉ việc ở xưởng may để tiện bề chăm sóc.
Biết mẹ bệnh, tôi cũng về quê để được kề cận bà. Vì nhà có chị dâu nên tôi không tiện ở. Tôi ra ngoài thuê trọ nhưng vẫn thường xuyên qua lại thăm mẹ già.
Chuyện sẽ chẳng có gì nếu tôi không say xỉn vào ngày giỗ lần thứ 3 của anh trai. Hôm ấy, vì uống quá chén, tôi say khướt rồi trúng gió, ngã vật ở nhà mẹ.
Khi tỉnh, tôi thấy mẹ và chị bên cạnh. Mẹ lau mặt, chườm khăn cho tôi. Còn chị dâu tất tả đun nước pha trà giải rượu, nấu cháo cho cậu em chồng.
Bỗng nhiên tôi thấy tim mình ấm áp. Tôi thấy mình bé lại, chìm đắm trong niềm hạnh phúc được yêu thương, chăm sóc. Tự dưng tôi chạnh lòng, thèm có vợ để có người bên cạnh chia sẻ, chăm sóc lúc cô đơn, ốm đau bệnh tật.
Tôi nhìn chị thật lâu và giật mình phát hiện chị thật đẹp. Chị có vẻ đẹp dung dị, đằm thắm của một phụ nữ thôn quê chân chất. Đôi mắt buồn của chị khiến tôi xao xuyến. Bỗng nhiên tôi ước mình gặp chị sớm hơn.
Tôi thả trôi những ý nghĩ sai trái ấy một lúc rồi trở lại thực tại. Tôi cố xóa đi những suy nghĩ của mình về chị.
Tôi khỏe lại được một tuần thì mẹ tôi bất ngờ ốm nặng, phải nhập viện chạy chữa. Sau trận ốm, bà yếu hẳn, đi lại phải có người dìu. Không còn cách nào khác, tôi về nhà để giúp chị dâu chăm mẹ già.
Từ ngày đó, tôi ăn cơm chị nấu, mặc quần áo chị giặt. Dù cố gắng giữ khoảng cách, chúng tôi vẫn thường xuyên chạm mặt nhau.
Rồi tôi cảm nhận được nỗi cô đơn của chị. Tôi chủ động trò chuyện, muốn được chia sẻ những nỗi buồn đau, trống vắng bấy lâu của chị.
Nhưng càng nghe, càng chia sẻ, tôi càng thương chị, muốn được che chở cho chị. Cuối cùng, tôi nhận ra mình đang yêu chị dâu.
Có lẽ chị cũng nhận ra tình cảm của tôi và cố gắng né tránh. Có lẽ chị cũng như tôi đang vùng vẫy trong nỗi đau đến từ những tình cảm không được phép.
Và mẹ tôi dường như cũng cảm nhận được điều đó. Bà tìm cách nhắc nhớ chuyện chúng tôi là chị dâu, em chồng trong mỗi bữa cơm gia đình.
Nhưng bà vẫn không yên tâm. Bà biết rằng trái tim tôi sẽ sớm không nghe theo lý trí. Bà buộc phải tìm cách ngăn chặn. Bà khuyên chị đi bước nữa để kiếm tìm hạnh phúc mới.
Thậm chí, mẹ tôi nhiều lần gợi ý, nhờ người mai mối cho chị. Cuối cùng, bà cũng nhận được tin có người đến hỏi cưới chị cho cậu con trai góa vợ của mình.
Ngày bà mai sang nhà nói chuyện, mẹ tôi tức tốc đồng ý gả con dâu. Có lẽ với bà, đó là cách tốt nhất để ngăn chặn mối tình ngang trái giữa chị dâu, em chồng, chuyện sẽ sớm khiến gia đình bị người đời chê trách.
Nghe tin chị đồng ý theo lời mẹ, tôi đau đớn như chết phần đời còn lại. Tôi yêu chị nhưng chẳng thể nói ra, càng không thể giữ.
Tôi phải làm sao đây?
Theo PV (VietNamNet)