Khi bắt đầu cuộc hôn nhân, tôi và cô ấy yêu nhau như thể đối phương là duy nhất trên thế giới. Tuy nhiên, thời gian trôi qua, một số vấn đề bắt đầu nảy sinh.
Vợ cũ của tôi là một người phụ nữ hiền lành, đức hạnh, nấu ăn giỏi, lại đảm đang, ngăn nắp. Khuyết điểm duy nhất của cô ấy là không thể sinh con, điều mà tôi khó có thể chấp nhận được. Chúng tôi đã thử nhiều phương pháp khác nhau, đã tốn rất nhiều chi phí y tế để chạy chữa, nhưng hai vợ chồng chưa bao giờ đạt được điều mình mong muốn.
Đối mặt với thực tế tàn khốc ấy, sự thất vọng và lo lắng của tôi ngày càng tăng lên. Mỗi khi nhìn thấy trẻ con nhà người khác nô đùa bên bố mẹ, tôi càng thấy cô đơn và buồn chán cực độ. Cứ thế, tôi bắt đầu cảm thấy không hài lòng với vợ cũ, tôi lảng tránh ánh mắt dịu dàng của cô ấy, thay vào đó là những cau có và bực dọc vô cớ. Cùng với những áp lực từ gia đình, cuối cùng, tôi đệ đơn ly hôn.
Vợ cũ nghe xong liền òa khóc, cô ấy nắm chặt vạt áo tôi cầu xin tôi đừng rời xa cô ấy. Tuy nhiên, lúc đó tôi như mù quáng bởi nỗi ám ảnh trong lòng, tôi đã tàn nhẫn đẩy cô ấy ra xa, dứt khoát rời khỏi ngôi nhà từng tràn ngập hạnh phúc.
Tôi kết hôn với người vợ hiện tại của mình ngay sau khi ly hôn chưa đầy 1 năm. Cô ấy còn trẻ, xinh đẹp và quan trọng hơn là cô ấy đang mang thai đứa con của tôi. Tôi vui mừng như tìm được niềm hy vọng mới cho cuộc đời.
Sự xuất hiện của con trai khiến tôi cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện chưa từng có. Hình bóng vợ cũ dần mờ nhạt trong lòng tôi, tôi tưởng mình đã quên hết mọi chuyện trong quá khứ. Tuy nhiên, vào ngày sinh nhật thứ ba của con trai, tôi nhận được một lá thư từ vợ cũ cùng món quà là đồ chơi yêu thích của trẻ nhỏ.
Nội dung bức thư rất đơn giản, chỉ có vài dòng: “Chúc mừng sinh nhật anh và con trai. Em biết em không thể cho anh cuộc sống như anh mong muốn nhưng em luôn mong anh có thể sống hạnh phúc...". Trong bao thư còn có một tấm thiệp sinh nhật do cô ấy tự vẽ, trong đó thể hiện khoảng thời gian hạnh phúc của gia đình ba người chúng tôi.
Nhìn tấm thiệp chúc mừng này, trong lòng tôi dâng trào những cảm xúc lẫn lộn. Tôi chợt nhận ra vợ cũ vẫn luôn quan tâm đến tôi. Sự dịu dàng và tốt bụng của cô ấy được thể hiện rõ ràng trong bức thư. Tôi nghĩ lại từng chút quá khứ của chúng tôi, và những kỷ niệm đẹp đẽ đó dường như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
Tôi bắt đầu suy ngẫm về hành vi của mình và thấy vô cùng áy náy với vợ cũ. Tôi đã bỏ rơi cô ấy một cách tàn nhẫn nhưng cô ấy không oán giận mà vẫn có ý tốt với tôi…
Tiếng cười của con trai làm gián đoạn dòng suy nghĩ miên man của tôi, nhìn khuôn mặt ngây thơ của con, tôi thấy trong lòng như có một dòng điện ấm áp. Tôi biết rằng dù quá khứ có xảy ra chuyện gì thì tôi cũng nên trân trọng hạnh phúc hiện tại.
Tôi quyết định cất lá thư của vợ cũ làm kỷ niệm và chôn sâu những cảm xúc mơ hồ đang dấy lên trong lòng.
Tôi tự nhủ sẽ trân trọng cuộc sống hiện tại của mình hơn, làm việc chăm chỉ và cố gắng trở thành một người chồng, người cha tốt.
Tôi sẽ giữ gìn hạnh phúc này thật bền lâu để không bao giờ phải hối hận vì đã từ bỏ vợ cũ – một người phụ nữ thực sự tốt. Có thể ai đó sẽ mắng nhiếc tôi tồi tệ và ích kỷ nhưng nếu được lựa chọn lại, tôi vẫn chọn ly hôn.
Theo PV (VietNamNet)