Hằng ngày có rất nhiều thông tin và câu chuyện lướt qua mắt bạn, chỉ cần bạn online Facebook hay lướt web đọc báo. Nhưng không phải vì thế mà những thông tin đều trôi tuồn tuột rồi mất hút trong dòng chảy thời sự. Có những mẩu chuyện, tuy nhỏ, nhưng sẽ đọng lại trong tâm trí, khiến bạn trăn trở thật nhiều.
Mới đây, trên NEU Confessions có một câu chuyện mang đủ sức tác động đến dân mạng như thế. Cứ mỗi tiếng trôi qua, bài viết lại có thêm 1.000 lượt share mới.
Câu chuyện là cái kết không có hậu của một anh chàng sinh viên ĐH Bách Khoa năm cuối. Căn bệnh trầm cảm đã cướp mất cô bạn gái hay nói cười, ánh mắt sáng rực năm nào. Nhưng còn nặng nề hơn cả bệnh tật, đó là sự vô tâm của chính cậu với người mình yêu.
Tâm sự xuất hiện trên mạng 4 tiếng đã hút hơn 24k like và lượng chia sẻ "khủng". Chúng ta hãy cùng lắng nghe tiếng lòng của chàng trai và soi rọi lại chính cuộc sống của mình.
"Tôi là sinh viên sắp tốt nghiệp của Bách Khoa, còn em mới là sinh viên năm nhất của một trường không xa. Chúng tôi cùng quê, tôi vô tình quen em qua một người bạn, ngày đấy em mới lớp 11, có thỉnh thoảng liên lạc, tôi thích em, tán em rồi chúng tôi yêu nhau.
Bản thân em giống như cái tên của em vậy, lúc nào cũng rạng rỡ vui tươi, lúc nào cũng cười đùa năng động. Tôi không hay nói, cũng không năng động, chắc vì thế mà tôi bị ấn tượng bởi miệng cười rất sáng của em.
Em hay bị stress rồi trầm cảm rất nặng, tôi đưa em đi khám mấy lần, cũng cố gắng ở bên động viên, còn em thì cứ luôn tươi cười như vậy. Cô gái của tôi vẫn nói nhiều vẫn cười đùa với tôi như thế, tôi đã nghĩ em sẽ chẳng sao đâu. Tôi và em hay tâm sự, kể về mọi thứ trong cuộc sống kể cả những điều nhỏ nhặt nhất.
Tôi thời gian gần đây rất bận rộn, đi làm đi học, tôi ít quan tâm em được nhiều, ít tâm sự với em, ít nghe em kể chuyện, cũng ít nói về chuyện công việc của mình. Em thì rất hiểu chuyện, không đòi hỏi tôi phải luôn bên cạnh chăm sóc cho em, đôi khi em nhắn tin hỏi tôi vu vơ vài câu tôi cũng chỉ trả lời cho có lệ.
Tôi quên mất dành thời gian cho em. Có một lần đêm muộn em nhắn tin cho tôi, em nói: "Anh ơi, sao dạo này em đau quá". Tôi trả lời: "Em đau ở đâu, đau thế nào em đi khám chưa?". Em chỉ rep: "Em đau tim". Rồi sau hôm đấy em off, tôi cũng không quá để tâm.
Sau đó tự nhiên em hiền lành và trầm lắng, ngoan ngoãn đợi tôi, gặp tôi ít cười đùa cũng ít nhắn tin, em bảo: "Em biết anh bận nên em đợi, đừng lo em, anh làm đi". Đấy, mọi thứ nó nhẹ nhàng như vậy. Tôi thấy may mắn vì quen được em, muốn đi làm đủ để cưới em lo cho em sau này, cứ đâm đầu vào làm miệt mài, tôi tin em vẫn đợi tôi. Thế mà em có đợi đâu? Tối cuối cùng tôi nhắn tin với em, cũng là tin cuối cùng mà em gửi đến tôi: "Ngày mai anh nhớ giữ gìn sức khỏe sống vui, anh đi làm rồi anh mệt. Chúc anh ngủ ngon".
Sáng hôm sau tôi nghe tin em mất, em tai nạn.
Tài xế nói em lao ra đường, không kịp phanh, em mất trên đường đến viện. Tôi bỏ việc chạy đến nhà em, chỉ có tiếng kèn trống và tiếng gia đình em than khóc. Tôi không chấp nhận được việc em đã mất, tôi khóc. Mẹ em khóc vì con, vừa gào vừa ôm lấy tôi: "Người nó toàn vết xước, khổ thân con tôi, sao để kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh vậy con ơi...". Tôi cũng không nghe không nhớ được nữa.
Hôm dọn đồ của em trên trường, tôi tìm thấy hồ sơ khám bệnh của em, bao nhiêu là thuốc, cả nhật kí em viết chưa một lần tôi đọc. Em mắc hội chứng tự hành hạ bản thân, tôi thấy xót xa. Nhật kí em viết cho tôi, những điều rất nhỏ mà chúng tôi từng nói, những cảm xúc những mong muốn của em, những ước mơ những tương lai mà em muốn phấn đấu. Tôi chỉ biết khóc, em đi mất rồi.
Em viết: "Sau này em muốn làm vợ anh thôi". Em viết: "Sao anh chẳng nhắn cho em một tin nào vậy?". Em viết: "Em đợi anh nhưng em nhớ anh lắm, anh bận mất rồi". Em viết: "Em muốn trả lời câu hỏi của anh". Em viết: "Ngày mai liệu anh có đỡ bận để gặp nhau một lúc không nhỉ? Nửa tháng rồi anh đi suốt chẳng biết anh thế nào". Em còn viết: "Hôm nay tay em chảy rất nhiều máu, nhưng em đỡ nhớ anh hơn".
Giờ tôi không miệt mài công việc nữa, tôi về bên cạnh để chăm sóc cho em rồi đây, tôi nghe em kể chuyện đây, tôi muốn thấy em cười đây, thế em ở đâu sao tôi chẳng tìm thấy em nữa?
Đáng lẽ tôi nên bên cạnh em nhiều hơn, đáng lẽ tôi tốt với em hơn, đáng lẽ tôi giỏi giang hơn thì có lẽ tôi đã khôn hơn để biết là không được để em một mình. Muộn mất rồi, tôi biết tìm em ở đâu đây? Em về đi tôi biết đợi rồi".
Không ai đúng cũng chẳng ai sai trong câu chuyện này. Cô gái không có lỗi khi quyết định kết thúc cuộc đời mình vì lún sâu vào căn bệnh trầm cảm. Chàng trai tuy có hơi đáng trách vì mãi làm việc - học tập quên mất chăm sóc người yêu. Nhưng suy cho cùng, cậu ấy còn rất trẻ và cậu ấy cũng chỉ vì muốn phấn đấu cho một tương lai tốt hơn của cả hai đứa. Nếu có trách, chúng ta chỉ có thể trách cuộc sống này có quá nhiều áp lực, rằng có quá nhiều thứ để âu lo.
Nếu chẳng thể thay đổi được thực tế cuộc sống, chi bằng hãy dừng lại một phút để yêu thương nhau nhiều hơn. Rồi sau đó, bạn bước tiếp cũng không muộn!
Theo Bá Ba (Helino)