Trong cuộc đời mỗi người, có những kỷ niệm, những con người mãi không bao giờ xóa bỏ được trong tâm trí. Nhất là khi đó lại là mối tình đầu cùng trải qua cả một thời tuổi trẻ thì lại càng không thể quên.
Mới đây, câu chuyện tình của một cô gái trẻ dành 7 năm thanh xuân để yêu một chàng trai rồi cuối cùng lại lỡ hẹn với nhau nhận được rất nhiều sự chú ý của cư dân mạng.
Cụ thể, cô gái và người bạn trai lớn hơn 1 khóa quen nhau từ những ngày đầu năm 2011. Cuộc sống sinh viên êm đềm, nhẹ nhàng trôi qua, để lại nhiều kỷ niệm đẹp của tuổi mới lớn khi mạng xã hội và điện thoại còn chưa phát triển.
"Những tháng đầu năm 2011
Chúng tôi quen nhau ở trường Đại học X, cũng như bao cặp đôi quen nhau khác, anh và tôi đã có những chuỗi ngày thật đẹp. Anh hơn tôi một khóa, năm đó tôi sinh viên năm nhất. Ở cái tuổi 18 đầy mơ mộng của mình, anh đã vẽ lên những trang đầy màu sắc. Lần đầu tiên tôi biết rung động, lần đầu tiên tôi biết bối rối vì cái chạm tay vô tình của anh. Chúng tôi là mối tình đầu của nhau. Thời đó, mạng xã hội chưa phổ biến, điện thoại thông minh chưa phát triển. Chúng tôi nhắn tin cho nhau mỗi ngày, gặp nhau mỗi ngày, vì nhà trọ hai đứa chỉ cách nhau vài trăm mét. Anh hay chở tôi đi vòng thành phố trên chiếc xe đạp cũ. Anh hay ghé nhà trọ tìm tôi, tôi nhớ lúc đó, mỗi lần anh nhắn tin "anh đang dưới cổng nè" là y như rằng tôi chạy vội xuống để gặp anh. Anh hay ghé chỗ tôi vào mỗi tối, khi thì mua 2 ly chè, khi thì mua 2 ly kem, khi thì bánh,... chúng tôi ngồi ở hành lang vừa ăn vừa nói chuyện. Tình yêu của chúng tôi im đềm lắm, trong sáng lắm, chỉ dừng lại ở những cái nắm tay, cái hôn nhẹ trên trán..."
Biến cố gia đình xảy đến khi cặp đôi mới ở bên nhau được gần 1 năm. Khi ấy, chàng trai bắt đầu xa cách và trốn chạy. Còn cô gái vì quá đau khổ nên trong một lần uống say đã đánh mất đời con gái vào tay cậu bạn đơn phương mình bấy lâu.
"Tháng 9 năm 2011
Gia đình anh có chuyện, anh bị áp lực từ nhiều phía. Việc học anh dang dở, anh trở nên ít nói hơn. Những tin nhắn tôi gửi cho anh đa phần nhận lại là sự im lặng. Anh không tìm tôi nữa, không gọi cho tôi nữa. Tôi nhớ mình đã từng kiên nhẫn đợi anh mấy tiếng đồng hồ dưới cơn mưa năm đó, chỉ muốn một lần được gặp anh. Tôi nhớ mình cố chấp như thế nào ngồi lì mỗi ngày trước con hẻm nhỏ lối dẫn vào căn phòng trọ luôn khóa cửa, mặc cho đêm về, mặc cho mưa xuống. Mà năm đó mưa nhiều thật! Rồi lần anh lướt qua tôi, cũng trong một đêm mưa rả rích. Câu duy nhất anh nói " em về đi" rồi lặng lẽ quay đi. Khoảng 1 tháng sau anh nói với tôi lời chia tay. Tôi khóc rất nhiều, tôi đau rất nhiều. Khoảng thời gian đó, có một người khác quan tâm tôi, cậu ấy yêu tôi từ lúc tôi còn quen anh. Nhà trọ cậu ấy cách phòng tôi chỉ 1 căn phòng thôi.
Chuỗi ngày tôi mãi miết đuổi theo anh, là chuỗi ngày anh trốn chạy. Tôi không nhớ rõ sau đó bao nhiêu ngày, trong một đêm u ám với tôi. Lần đầu tiên tôi uống cạn 4 lon bia, lần đầu tiên tôi say trong nước mắt vì nỗi nhớ anh. Tôi không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra đêm hôm đó, chỉ khi tỉnh lại, tôi đã thấy mình nằm trong phòng của cậu ấy, tôi mất đi thứ quý giá của đời mình trong đêm hôm đó. Đứa con gái 18, đôi mươi như tôi, đứa con gái cái gì cũng sợ như tôi thì điều đó làm sao tôi dám đối diện. Tôi sợ mọi thứ, tôi khóc như đứa trẻ vừa bị một trận đòn của mẹ,cậu ấy chỉ nắm tay, xin lỗi. Tôi đã không thể đối diện với anh kể từ ngày đó, tôi chấp nhận để anh đi..."
Những năm sau đó, cả hai vẫn chưa quên được nhau. Mỗi lần nhận được tin nhắn của chàng trai, cảm xúc bấy lâu tưởng đã chôn chặt của cô gái lại được dịp bùng cháy. Cả hai cứ vấn vương, dằn vặt nhau trong đau khổ. Để rồi cuối cùng, mối tình đầu lại một lần nữa dang dở, trở thành ký ức không bao giờ nguôi trong lòng cả hai.
"Một năm sau đó, tháng 10 năm 2012
Anh quay lại tìm tôi, chúng tôi gặp nhau nơi ngày xưa từng gặp. Anh nói trong suốt 1 năm qua anh chưa quên được tôi. Và rồi, như một điều hiển nhiên rằng, chúng tôi đã quay lại. Cảm xúc trong tôi vẫn vẹn nguyên như vậy, tôi vẫn yêu anh như vậy. Sinh nhật anh năm đó, tôi đội mưa đi mua tặng anh cái bánh sinh nhật, lội qua cả những con đường ngập nước. Lần đó chúng tôi đã trao nhau những nụ hôn, những cái ôm thật chặt, mọi thứ chỉ dừng lại ở đó. Anh là người ít nói, ít thể hiện cảm xúc của mình, nhưng tôi biết anh yêu tôi là thật. Tôi có thói quen viết nhật ký, những trang nhật ký chỉ nhắc duy nhất một người. Cho đến một ngày, tôi thấy cậu ấy tìm anh. Từ cái buổi nói chuyện đó anh như một người khác, anh im lặng hơn, anh ít gặp tôi hơn. Rồi chuyện gì đến cũng đến, anh lại muốn rời đi, anh nói chỉ có cậu ấy mới có thể làm tôi hạnh phúc. Tôi nhớ mãi cái khoảnh khắc anh quay lưng, tôi ôm chặt anh từ phía sau, anh gỡ tay tôi ra và nói câu xin lỗi. Cái duy nhất tôi có thể đưa anh là quyển nhật ký của mình.
Năm 2013
Anh nhắn tin cho tôi, hỏi tôi có thể gặp anh không? Tôi đã từ chối, mặc dù cảm giác nghẹn lại sau tin nhắn ấy. Tôi viện lý do bận làm luận văn tốt nghiệp. Nhưng lý do chính là vì tôi đã còn tự tin đứng trước mặt anh nữa, tôi mặc cảm. Bởi tôi nhận ra rằng hình như anh biết chuyện gì đó mà tôi chưa kịp nói. Tôi tự nhủ rằng sẽ quên anh thôi, chắc là vậy. Sinh nhật anh năm nào tôi cũng gửi lời chúc. Thỉnh thoảng tôi nhận được cuộc gọi của anh, hình như anh say, chỉ nghe ngập ngừng anh nói nhớ tôi.
Năm 2014
Tôi ra trường, không lâu sau đó tôi tìm được việc làm ở thành phố khác. Anh lại nhắn tin cho tôi, anh nói sẽ tìm tôi vào dịp tết năm đó. Nhưng anh đã không tìm. Cũng chẳng liên lạc thêm nữa.
Năm 2015
Chúng tôi cứ như chơi trò chơi cút bắt, người tìm người trốn. Cứ cách 1 năm, anh sẽ lại tìm tôi 1 lần, tôi nhớ lần anh nhắn một tin mà mãi sau này tôi không quên được "Đến khi anh 30 tuổi mà anh chưa lấy vợ, em chưa lấy chồng thì mình cưới nhau nhé!". Tôi không biết mình đã nghĩ gì trong giây phút đó, chỉ 1 điều tôi chắc rằng, với anh tôi chỉ là một lựa chọn, một sự dự trù. Tôi đã không kiên nhẫn đợi thêm 4, 5 năm nữa. Bởi chắc gì lúc đó anh đã chọn tôi. Tôi vẫn nghĩ về anh rất nhiều, tôi đã không quen ai trong suốt những năm tháng đó. Tôi đã nhớ anh rất nhiều, anh cũng nói nhớ tôi nhưng mặc nhiên không tìm tôi, dù biết tôi ở đó. Tôi bảo anh tôi không đợi, và anh tiếp tục im lặng.
Năm 2016
Tôi quen một người khác, một người kiên nhẫn ở bên tôi, chịu vì tôi mà cố gắng. Anh chỉ chúc mừng tôi, tôi không biết được anh có buồn không, chỉ qua những dòng tin nhắn nặng trĩu, có một chút trách móc.
Cuối năm 2017
Anh nhắn tin cho tôi, bằng những dòng tin nhắn thật dài. Rằng anh xin lỗi vì đã không đủ trưởng thành để giữ tôi lại, rằng anh vẫn chưa thể nào quên tôi. Rằng anh muốn bù đắp cho tôi những năm tháng thanh xuân tôi đánh mất vì anh. Tôi khóc khi nghe những điều đó, khi nhìn lại những tháng năm đã qua. Nhìn lại chiếc nhẫn đính hôn vừa đeo trên tay mình trước đó vài ngày. Rằng chỉ vài ngày thôi, sớm vài ngày thôi, biết đâu tôi đã quay lại. Tôi nói với anh mọi thứ đã muộn, rằng tôi không thể đánh đổi, chắc anh hiểu điều đó.
Năm 2018
Đúng ra tôi sẽ kết hôn trong năm nay, nhưng vì một số chuyện cá nhân đám cưới được dời lại. 2 tháng trước, anh lại nhắn tin cho tôi, câu đầu tiên anh khoe với tôi là đã tìm được cuốn nhật ký ( vài năm trước anh nói anh vô tình làm mất). Anh còn cẩn thận chụp từng trang gửi cho tôi. 7 năm rồi, tôi không nghĩ tôi đã từng yêu một người lâu như vậy, đọc lại những dòng chữ, những câu chuyện từng trải qua, nước mắt tôi rơi. Tôi đã bị stress một thời gian dài sau đó, có khi tôi nghĩ sẽ dừng lại mọi chuyện với người hiện tại để quay về bên anh. Nhưng rồi tôi không dám đánh cược. Tôi quay lại trường Đại học, quay về con hẻm ngày xưa tôi từng đợi anh, quay về nơi đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Bạn tin không, tôi đã gặp anh ở đó, là anh bằng xương bằng thịt chứ không phải anh trong những giấc mơ. Chúng tôi nhìn nhau ngỡ ngàng, câu đầu tiên anh hỏi tôi sau 6 năm không gặp
- Em không quên anh chứ?
Tôi quên được anh đâu, nếu quên sao tôi phải đau như thế này. Lần đầu tiên chúng tôi nằm cạnh nhau, lần đầu tiên anh ôm tôi chặt như vậy, lần đầu tiên trong căn phòng chỉ có 2 đứa, ngoài trời mưa, anh dừng lại sau nụ hôn dài, sau khi vô tình chạm phải những giọt nước mắt của tôi. Chúng tôi đã không làm gì cả, anh chỉ ôm tôi và khóc.
Anh đưa tôi về, trong cái nắng cháy da sau những ngày mưa trút vội. Quãng đường dài 3 tiếng xe, tôi chỉ lặng lẽ ngồi sau anh, anh trầm lặng, thỉnh thoảng nắm tay tôi.
- Nếu có kiếp sau em có yêu anh nữa không?
Tôi đã gật đầu mà quên mất rằng anh không thể nào nhìn thấy.
Anh dừng xe nơi con đường cuối phố, đôi mắt anh đỏ hoe, chẳng biết vì gió hay vì nắng. Tim tôi như ai đó thắt lại, đường về còn xa quá, anh sẽ không đau lòng phải không?
Anh nói anh đã muốn ích kỷ rằng sẽ đưa tôi đi, nhưng anh biết tôi không thể. Chúng tôi nợ nhau một thanh xuân, nợ cả người đang ở bên tôi một câu xin lỗi. Rằng mai này, tôi sẽ khép lại ký ức về anh, tôi tin anh cũng sẽ như vậy."
Ngay sau khi được đăng tải, bài đăng của cô gái đã nhận được sự chú ý lớn. Nhiều người bày tỏ sự đồng cảm với quãng đời thanh xuân và chuyện tình buồn của cặp đôi. Bên cạnh đó cũng có một số người trách anh chàng kia không chịu mạnh mẽ bảo vệ lấy tình yêu của mình.
"Thất bại của người con trai là để người mình yêu phải chờ đợi quá lâu"
"Sau này chúng ta cái gì cũng có, chỉ là không có nhau"
"Thanh xuân của nhiều người chỉ dùng để đau buồn"
"Có lẽ là câu chuyện hay nhất tôi từng đọc. Đơn giản là vì tôi thấy mình đâu đó trong câu chuyện này"
"Kiếp này không sống cho trọn vẹn từng ngày, mong đợi gì ở kiếp sau?"
Việt Hà (SHTT)