Tôi vừa ra trường được ít tháng thì làm đám cưới với Thắng. Mẹ tôi khóc sưng mắt suốt cả tuần vì nói mà con gái không chịu nghe, chồng gần không lấy đi lấy chồng xa tít tắp 400 - 500km. Tôi cũng buồn, nhưng chuyện tình cảm mà, đâu thể nói dứt là dứt được. Với lúc đó tôi cũng luôn lạc quan động viên mẹ: "Chúng con sẽ phấn đấu mua nhà Hà Nội mà mẹ. Mẹ yên tâm, từ thủ đô phi về nhà mình chưa đầy 1h đồng hồ, con về thăm mẹ hàng tuần mà, mẹ nha. Con còn về nhiều hơn khi chưa chồng nữa, mà không phải về một mình, về cùng con rể nữa, thế là mẹ không mất con mà mẹ có thêm 1 người con".
Mẹ vẫn nấc nghẹn, vuốt tóc tôi rồi bảo: "Con còn dại lắm, thế này mà đã đòi đi lấy chồng. Thôi, giờ đâu còn chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa, con tự quyết nhưng sau này con sẽ hiểu lời mẹ".
Lấy Thắng được 4 tháng, tôi chỉ về nhà chồng được 2 lần vì nhà anh rất xa thủ đô, hơn 400km. Cũng bởi thế, tôi chưa tiếp xúc với mẹ chồng nhiều. Tết này sẽ là lần đầu tiên tôi xa nhà, không đón Tết cùng bố mẹ và ở với mẹ chồng cả tuần trời. Tôi vừa buồn, vừa thoáng chút lo lắng...
28 Tết, vợ chồng tôi mới lục đục kéo vali, xách balo về quê. Nghĩ tới quãng đường dài mà tôi có chút sợ hãi, may Thắng cũng chu đáo, chuẩn bị thuốc say xe rồi luôn ở bên động viên tinh thần vợ.
Thế nhưng về nhà chồng rồi tôi mới thấu hiểu những lời của mẹ nói, chỉ chồng và tình yêu của chồng thôi là chưa đủ. Chuyện hôn nhân không còn là việc riêng của 2 người, mà còn liên quan tới cả 2 gia đình, 2 dòng họ. Và lấy chồng xa, những ngày người người nô nức trở về đoàn viên, sum họp, tôi thấy chạnh lòng vô cùng. Nếu như gia đình chồng không tốt nữa, cảm giác ấy lại càng mãnh liệt.
Suốt hơn nửa ngày trời vợ chồng tôi chen chúc trên chuyến xe cuối năm để trở về, tôi mệt lả người. Phần vì say xe, phần vì ít khi đi xe khách đường dài nên không quen nên mọi đồ đạc Thắng phải ôm cả. Tôi chỉ đeo 1 chiếc balo và cầm giỏ quà không nặng lắm.
Từ đoạn bãi xe tới nhà Thắng chỉ vài trăm mét, chúng tôi quyết định sẽ đi bộ. Nhưng khi thấy 2 chúng tôi bước vào cổng, mẹ chồng nhìn thấy đã lao vội ra. Bà hớn hở lắm khi nhìn thấy con trai nhưng không lâu sau lập tức đổi thái độ hỏi: "Sao con lại tay xách nách mang nhiều đồ thế này? Sao không để vợ nó giúp?"
Rồi bà quay sang tôi lạnh lùng bảo: "Phải biết phụ giúp chồng nữa chứ. Con không biết thương chồng mình à? Đừng thấy nó chiều quá rồi ỷ lại."
Tiếp đó, bà không cho tôi cơ hội giải thích, thậm chí coi tôi như vô hình, xách đồ giúp Thắng và liên tục hỏi han: "Con chưa ăn gì đúng không? Có đói lắm không. Khổ, năm sau thì xin về sớm nhé, nhìn con vất vả thế này mẹ xót quá. Mẹ có làm món con thích đó, rửa tay xong đi ăn luôn đi".
Tôi cứ lẽo đẽo đi đằng sau. Bố chồng, chị chồng và cả mấy cháu chồng nữa ùa ra, xúm quanh Thắng còn mình tôi bơ vơ ở phía sau. Tôi không biết có phải mình quá nhạy cảm hay không nhưng thấy cảnh tượng này thật sự buồn vô cùng. Tôi và bố mẹ chồng chưa từng xảy ra vấn đề gì, nhưng đúng là họ chỉ quan tâm cậu con trai lâu ngày mới gặp thôi, còn con dâu cũng chỉ là người dưng. Còn cả 1 tuần đón Tết ở nhà chồng nữa, tôi không biết mình sẽ làm sao để vượt qua.
Theo Miss Mộng Mơ (Helino)