Van xin bố chồng yên lặng cho cháu ngủ, tôi không ngờ lại nhận trái đắng

15/08/2020 14:44:32

Đêm nào tôi cũng bế con đi ngoài sân trong ấm ức, đôi lúc rơi nước mắt vì thương con.

Lấy chồng, ai cũng mong có một cuộc sống sung sướng, được yêu thương và cảm thông, trân trọng. Nhưng tôi lại lấy nhầm chồng, kéo theo cả con mình chịu khổ. Nhiều khi ôm con, tôi vừa hát ru vừa rơi nước mắt vì xót xa và ân hận.

Nhà chồng tôi toàn những người ham ăn lười làm. Anh trai chồng suốt ngày rượu chè. Chị dâu thì đanh đá. Bố chồng đam mê hát karaoke và ngày nào cũng gọi bạn bè về nhậu rồi mở hát tới tận khuya. Chồng tôi lo làm ăn nhưng cũng đam mê chơi đá gà. Bao nhiêu tiền dành dụm được, anh nổi hứng mua một con gà là hết veo. Có lẽ vì chán cảnh này nên mẹ chồng tôi phải bỏ nhà lên thành phố ở với cô con gái út. 

Tôi vẫn nhớ ngày đi sinh, trong người tôi chỉ còn vài trăm nghìn. Mấy ngày ở viện, cũng may được họ hàng cho ít tiền mà tôi có vài đồng xoay xở. Ra viện, tôi về nhà chồng ở cữ. Nhưng ngay ngày đầu tiên về nhà, tôi đã khóc ròng vì bố chồng. Ông hát karaoke tới tận 11 giờ khuya, mặc cháu có khóc khản tiếng vì không ngủ được.

Van xin bố chồng yên lặng cho cháu ngủ, tôi không ngờ lại nhận trái đắng
Bế con sang nhà hàng xóm mà tôi khóc tức tưởi vì hối hận và đau xót cho chính mình. (Ảnh minh họa)

Hiện tại con tôi được 4 tháng tuổi nhưng chẳng đêm nào con được ngủ yên giấc. Anh chồng tôi nhậu say rồi gây gỗ với vợ. Hai vợ chồng đêm hôm la hét ầm ĩ, đánh mắng nhau. Rồi bố chồng vừa say xỉn vừa hát hò. Chồng tôi thì bỏ mặc vợ con, đi chơi với bạn tới tận khuya. Nhiều hôm vừa thay bỉm cho con, tôi vừa đói bụng đến mức muốn lả đi mà không ai quan tâm đến.

Vì bị mất ngủ, rồi mẹ thiếu sữa nên con tôi khóc suốt. Đêm nào con cũng cằn nhằn, khóc lóc tới tận nửa đêm mới thiếp đi trên tay mẹ. Đêm nào tôi cũng ôm con đi lang thang ngoài sân để dỗ con ngủ và tránh đi tiếng hát karaoke của bố chồng.

Mấy hôm nay, con bị sốt nên càng khó chịu hơn. Tối nay, tôi đã nhẹ nhàng xin phép bố chồng ngưng hát một ngày cho cháu ngủ. Không ngờ ông đùng đùng nổi giận, ôm hết đồ đạc của tôi vứt ra ngoài sân rồi lớn tiếng đuổi mẹ con tôi đi. Tôi im lặng, bế con lánh sang nhà hàng xóm. Định chờ chồng về xem anh giải quyết như thế nào, song chờ tới tận 12 giờ đêm vẫn không thấy ai sang tìm mẹ con tôi.

Tôi khóc tức tưởi vì hối hận và đau xót cho chính mình. Tôi đau khổ quá. Giờ tôi có nên về ngoại không hay ly hôn cho đời bớt khổ đây?

Theo N.T.M.H (Phụ Nữ Việt Nam)