Với phụ nữ, trong thời gian nuôi con thơ sẽ chẳng có gì quý giá, hạnh phúc hơn là được chồng ở bên đồng hành cùng san sẻ những gánh nặng, vất vả của cảnh chăm con nhỏ. Tiếc rằng không phải người chồng nào cũng đủ tâm lý để hiểu ra điều đó nên vẫn có những anh chồng vô tâm.
Mới đây, một cô vợ lên mạng tâm sự: "Có ai giống em, có chồng như không không? Nhất là lúc nuôi con nhỏ, cảm giác như thể mình là mẹ đơn thân ấy.
Chồng em chán lắm, 29 tuổi rồi nhưng tính vẫn trẻ con lại ích kỷ. Từ ngày lấy nhau, toàn bộ việc nhà cửa, đối nội đối ngoại anh chẳng bao giờ quan tâm ngó ngàng. Đi làm thì thôi, về tới nhà anh lại cắm cúi vào cái điện thoại đợi vợ sắp cơm ăn. Nhiều hôm ức chế em cũng nói nhưng chẳng ăn thua. Vợ chồng to tiếng lắm cũng đến thế, chỉ khiến không khí gia đình thêm căng thẳng. Sau em đành tặc lưỡi chấp nhận 'sống chung với lũ'.
Đươc cái mẹ chồng em tâm lý, thương con dâu. Nhiều khi sang chơi thấy em cứ một mình vừa chăm con vừa làm việc nhà còn con trai nằm vắt vẻo chơi game, bà lại mắng.
Bà nói thì anh đứng lên nhưng lúc bà về, đâu lại đóng đấy. Khổ nhất là con em lười ăn nên còi. Bữa nào cũng đút hơn tiếng đồng hồ mới xong lưng bát bột. Đến khi mình quay lại ăn cơm cũng nguội ngắt, trong khi đấy chồng đã ăn no vào giường nằm ngủ được giấc. Em lại địu con ra sau lưng vừa dỗ con vừa rửa bát dọn dẹp. Ngày nào cũng như cái máy chạy hết công suất.
Trưa qua, nấu cơm xong để chồng ăn trước, em bế con ra cửa đút bột. Chị hàng xóm đi qua nhìn hai mẹ con đánh vật mãi không được thìa, chị ấy bảo: 'Bạn này lười ăn nên còm nhỉ. Chẳng bù con nhà chị, ăn thun thút chỉ 10 phút hết bay bát cháo'.
Chồng em ngồi trong nghe thấy lên tiếng luôn: 'Chị chăm con khéo chứ vợ em vụng lắm, chỉ được mỗi cái nước ăn. Nuôi con bảo sao cứ còm nhom, gầy rơi rụng'.
Nghe giọng của chồng em ức nghẹn cổ. Thế nào đúng lúc đó mẹ chồng em loẹt quoẹt tiếng dép đi tới. Bà nghe rõ từng lời con trai bên trong chỉnh đốn luôn: 'Từ mai con đưa cái Bông cho bố nó chăm để mẹ xem nó có tài giỏi, chăm con khéo hơn vợ không'.
Nếu anh chăm mà cháu tôi vẫn không mập hơn được lúc ấy đừng có trách tôi. Kiểu đâu đã lười, đùn hết việc nhà cửa, con cái cho vợ lại còn ngồi đó chê vợ vụng. Người được mỗi cái nết ăn là anh đó'.
Chồng em sợ mẹ, ngồi im lại thêm ngượng chín mặt với hàng xóm nữa. Sau hôm ấy, bà dặn em việc nhà cứ chia đôi ra bắt chồng làm 1 nửa. Không thể để tình trạng 1 người làm tất, 1 người nằm chơi. Nếu anh ấy không nghe thì gọi điện để bà sang đôn đốc.
Đấy, cũng may em còn có mẹ chồng kéo lại chứ chồng em thì đúng là chẳng được điểm nào. Rõ ràng mới đẻ 1 lần mà em cảm giác như thể mình đang nuôi 2 con thơ. Nhiều lúc mệt mỏi hết sức".
Nuôi con thơ là quãng thời gian gian nan, căng thẳng đối với bất cứ người phụ nữ nào. Lúc này sự động viên của chồng chính là động lực lớn nhất để họ có đủ sức vượt qua giai đoạn khó khăn vất vả ấy.
Tưởng như hành điều đơn giản này anh chồng nào cũng dễ dàng thực hiện được. Song thực tế ngược lại, ngoài xã hội kia vẫn còn rất nhiều anh chồng vô tâm, mặc nhiên phó thác chuyện chăm con là của riêng vợ còn mình thảnh thơi như thể chẳng liên quan. Các anh nên hiểu rằng con là của chung, một mình vợ không tự tạo ra được đứa trẻ, cũng như khi vun đắp tổ ấm, phải cả hai vợ chồng cùng chung tay góp sức mới tạo lên hạnh phúc gia đình. Ngược lại cứ để mình vợ gồng lưng dốc sức, sẽ có lúc họ mệt mỏi buông tay dù bản thân có yêu chồng đến mấy. Khi ấy các anh sẽ chẳng thể níu kéo họ lại phía mình được nữa.
Theo Hải Hương (Trí Thức Trẻ)